๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngay lúc này, cung nữ đang cầm chậu mở miệng, dường như muốn nói điều

gì đó.

Nhưng một thái giám già nua lại chậm rãi bước từ ngoài điện vào.

Trong khắp hoàng cung, ngoại trừ Hoàng đế, chỉ có vị lão thái giám này mới

có quyền bước vào phòng ngủ của Thái hậu mà không cần thông báo trước. Khi

những cung nữ và ma ma xung quanh Thái hậu thấy lão thái giám này đi vào, ai

nấy càng im lặng. Chỉ có cung nữ đang cầm chậu đồng toát lên vẻ tuyệt vọng và

đắn đo.

Hồng lão thái giám chậm rãi bước đến bên cạnh Thái hậu và nói: "Mấy ngày

trước, Đông Cung bắt được vài tên nô tài tay chân không sạch sẽ nhưng chưa

giết sạch, kết quả gây ra một cuộc náo loạn nho nhỏ. Lão nô đã gửi Tiểu Diêu

Tử đến, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi."

Thái hậu nhẹ nhàng nhíu mày, "Ồ" một tiếng, ánh mắt đảo qua cung nữ đang

bưng chậu .

Hồng lão thái giám cũng đưa đôi mắt vẩn đục của mình nhìn về phía cung

nữ đó.

Cung nữ kia run rẩy một chút, từ từ cúi đầu.

o O o

Có điều, cô nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nói với tốc độ rất nhanh:

"Đông Cung..."

Mới nói được hai chữ, cô nàng đã dừng lại, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn về

phía trước.

Thái hậu đưa bàn tay già nua run rẩy của mình lên, nắm chặt lấy cổ tay của

Hồng lão thái giám. Bởi vì bà biết chỉ cần Hồng lão thái giám muốn, ông ta có

quá nhiều cách có thể khiến cung nữ kia không thể phát ra tiếng nào.

"Hỏa hoạn." Cung nữ đang bưng chậu run rẩy nói: "Lửa quá lớn, Hoàng hậu

nương nương và Thái tử vẫn đang ở bên trong."

Hồng lão thái giám chậm rãi lắc đầu, rút tay vào trong áo.

Thái hậu nhìn chằm chằm vào cung nữ trước mặt, hỏi: "Bệ hạ đang ở đâu?"

"Bệ hạ đang ở trong Quảng Tín cung."

Cung nữ đó cắn môi, lần cuối cùng thay chủ nhân của mình truyền lời, cũng

là lời nói cuối cùng của cô trong cuộc đời này. Tay trái cô lấy mũi châm trong

ống áo, đâm thẳng vào cổ họng, máu tươi trào ra.

Chậu nước trong tay cô nàng rơi xuống, phát ra tiếng vang giòn giã, thân thể

cô nàng cũng ngã lăn ra nền đất, tạo thành một tiếng vang trầm trầm.

Trong Hàm Quang điện tĩnh lặng như chết, tất cả cung nữ và ma ma đều

sững sờ trước sự việc vừa xảy ra, không ai nói nên lời.

"Cái thứ chết cũng không hết tội!" Thái hậu đứng dậy, không buồn nhìn thi

thể của cung nữ trên mặt đất tới một cái, ra lệnh: "Tới Quảng Tín cung."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cơn mưa bên ngoài Quảng Tín cung đang dần tạnh, hơi thở của Trưởng

công chúa cũng ngày càng yếu đi, màu đỏ trên gương mặt cô ả dần chuyển

thành một màu đỏ sậm gần như màu của cái chết. Đôi mắt to tròn quyến rũ của

Trưởng công chúa bắt đầu nổi lên, trở nên cực kỳ quỷ dị. Thân thể cô ả treo lơ

lửng trên bức tường cung điện mỹ lệ, sinh mệnh của Lý Vân Duệ hoàn toàn

nằm trong bàn tay tráng kiện nắm chặt lấy phần cổ trắng noãn của cô ả.

Có lẽ cái chết sắp đến, nhưng nữ nhân này, nữ nhân kỳ lạ nhất trong hai

mươi năm qua của Khánh Quốc, cuối cùng vẫn là kẻ điên. Do đó, trong mắt

Trưởng công chúa chẳng có vẻ sợ hãi trước cái chết, chỉ mang một chút chế

giễu và châm chọc.

Người mà Trưởng công chúa chế giễu và châm chọc, đương nhiên là thiên

hạ đệ nhất trước mắt cô ả, huynh trưởng của cô ả, Hoàng đế bệ hạ của Khánh

Quốc.

Có lẽ vì vẻ chế giễu ấy, bàn tay của Hoàng đế Khánh Quốc hơi buông lỏng,

cho Lý Vân Duệ một khoảnh khắc hít thở. Lý Vân Duệ thở mạnh, đột nhiên giơ

và đấm lên, liều mạng đánh vào thân hình vững chắc của Hoàng đế. Do hít thở

quá gấp gáp, thậm chí nước mũi và nước miếng của cô ả cũng văng ra, chảy

xuống gương mặt vẫn xinh đẹp nhưng hơi méo mó của cô ả.

Có lẽ cái chết không đáng sợ, nhưng không có ai lúc sắp chết đột nhiên nắm

được cơ hội sống sót, lại không mất bình tĩnh.

Hoàng đế nhìn cô ả bằng ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt, gằn từng chữ một,

nói: "Hóa ra, kẻ điên cũng sợ chết."

Trưởng công chúa nhổ nước bọt vào mặt Hoàng đế, giọng nói khàn khàn,

cười như điên dại.

Hoàng đế chậm rãi lau nước bọt trên mặt, sắc mặt không hề thay đổi, lại giơ

tay chậm rãi lau đi những thứ trên mặt Trưởng công chúa và nói: "Mấy năm qua

hình như hai huynh muội chúng ta ít khi trò chuyện thật tâm. Cho ngươi thêm

chút thời gian cũng có sao?"

"Không cần thêm thời gian." Trưởng công chúa khó nhọc cười nói: "Ta chỉ

đang nghĩ, nếu hôm nay ngươi giết chết ta, liệu sau này ngươi có muốn giết

Trần Bình Bình không... Kỳ diệu nhất là trong một chuyện lớn như ở Thanh

Cung, ngươi lại không mang theo một Hổ Vệ nào... Ngươi đang đề phòng ai?

Đề phòng Phạm Kiến à?"

Với tình hình triều đình Khánh Quốc, một thế khi cân bằng bị phá vỡ hoàn

toàn, thân là đế vương đương nhiên phải thiết lập một trạng thái cân bằng mới.

Còn thế hệ trước, đương nhiên sẽ trở thành vật tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play