๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thái tử đột ngột quay đầu lại, nhìn Tần lão gia tử mà không dám tin vào mắt

mình, dường như không hiểu vì sao lão lại đưa ra một mệnh lệnh đáng sợ như

vậy. Hay là lão không quan tâm đến tính mạng Tần Hằng? Hơn nữa, hai trăm

Hắc Kỵ này không thể gây tổn hại lớn, chỉ dùng mưa tên không phân biệt bạn

địch, liệu có ảnh hưởng đến tinh thần quân đội hay không?

Con mắt Tần lão gia tử híp lại, tia nhìn lạnh lẽo lóe ra từ hai khe hở. Nơi

đây, chỉ mình lão hiểu rõ mục đích của đội Hắc Kỵ này. Chỉ lão biết, nếu để họ

tiếp tục truy sát, lực lượng tiên phong doanh do Tần Hằng chỉ huy sẽ không thể

thoát thân trước khi phản quân ập tới.

Lão hiểu rõ sức mạnh của Hắc Kỵ, càng tin rằng chúng được bố trí dưới

trướng Chính Dương môn là vì câu nói khiến lão tức giận trước đó:

"Ta muốn Lão Tần gia của ngươi đoạn tử tuyệt tôn!"

Tần lão gia tử là loại ác độc, nếu Phạm Nhàn muốn mình đoạn tử tuyệt tôn,

thì lão thà tự tay giết con còn hơn để Phạm Nhàn sai người làm điều đó. Hơn

nữa... con trai của Lão Tần gia này không dễ chết như vậy đâu!

o O o

Tần Hằng không chết, ngựa của hắn bị đâm chi chít đầy tên, sau hai tiếng

kêu đau thương, nó ngã xuống tức tưởi dưới đất. Tần Hằng đã chuẩn bị nên tuy

lực lao tới khi ngã khỏi lưng ngựa làm hắn va mạnh xuống đất, giáp trên người

còn bị ma sát cháy lên từng đốm lửa, song phần lớn sức tác động đã bị hóa giải.

Hơn nữa nhờ cái xác ngựa che chở, hắn không bị trúng tên.

Mưa tên chỉ kéo dài một lúc rồi tạnh ngay. Phần lớn kỵ binh đang ngươi

đuổi ta giết đều đã ngã gục trong vũng máu. Hắc Kỵ tuy còn nhiều người sống

sót hơn, song ai nấy đều mất ngựa, bị thương nặng nhẹ khác nhau. Song bọn họ

không hề hoảng sợ mà tiếp tục cầm đao, xông tới những kỵ binh Tần gia đã ngã

xuống đất.

Lúc này, Tần Hằng đã đứng dậy. phản quân xung quanh cũng đang hối hả

tiến lại gần.

Vị Phó thống lĩnh Khánh Quốc đeo mặt nạ bạc của đội Hắc Kỵ, từ lúc giao

chiến bắt đầu đã trở thành mũi nhọn của đội, với thái độ quyết liệt, tốc độ nhanh

nhất, luôn dõi theo Tần Hằng không để mất dạng. Mưa tên đột ngột khiến cả

người lẫn ngựa của Kinh Qua chịu tổn thương nặng nề. Một mũi tên lông vũ

xảo quyệt xuyên qua áo giáp, đâm chéo qua vai trái Kinh Qua, máu nhỏ giọt

thấm ướt áo. Ngựa dưới người hắn chân trước mềm nhũn, lặng lẽ đổ sầm xuống

đất.

Kinh Qua dùng chân đạp mạnh bàn đạp, ngay khi mưa tên tạnh lại, tay cầm

một cây thương đen dài, như một con sói đực lao ra, mang theo cơn khát máu đã

âm ỉ bao năm, không gì cản nổi.

Ba trượng, chớp mắt đã qua, lúc này Tần Hằng mới moi chân ra khỏi bàn

đạp, vất vả đứng dậy, trông như tinh thần và thể lực đã cạn kiệt tột độ. Trước

ngọn thương đen nhánh mang ý định sát người, có vẻ như hắn chỉ biết đứng đó

chờ chết!

Nhưng nào ai ngờ được, thân hình Tần Hằng tuy trông mệt mỏi vô cùng, lại

bất chợt tràn đầy khí lực. Chỉ nghe hắn hét lên một tiếng, không cần quay đầu

đã tuốt kiếm ra. Toàn thân hắn xoay như một cơn lốc, như một cái bóng, cực kỳ

quỷ mị tránh né mũi trường thương đen nhánh lướt sát qua của Kinh Qua!

Kinh Qua đâm toàn lực, không ngờ đối phương lại có kỹ xảo đỡ đòn tinh

diệu đến thế. Toàn bộ tinh thần và khí thế tập trung vào nhát thương này, nhưng

mũi thương trượt vào khoảng không, hung hăng đâm vào tảng đá bên cạnh Tần

Hằng, nổ tung ra thành vô số mảnh!

Trong tiếng nổ đinh tai đó, Tần Hằng vẫn tiếp tục xoay người, chớp mắt đã

áp sát Kinh Qua, lạnh lùng cười khẩy, khuỷu tay trái đột ngột đâm ra, lưỡi kiếm

trong tay vung lên, chặt thẳng xuống cổ Kinh Qua!

Một lắc người - một xoay - một chém, ba đòn liên hoàn nhuần nhuyễn đến

thế, lại thực hiện trong tình thế hỗn chiến phức tạp như vậy, quả thực Tần Hằng

vô cùng cường hãn, chẳng trách Tần lão gia tử có niềm tin lớn đến thế vào hắn,

để hắn đơn độc đương đầu với Kinh Qua đeo mặt nạ bạc!

Trong khoảng cách gần đến thế, với một nhát chém mạnh mẽ như vậy, có lẽ

ngay cả Phạm Nhàn cũng khó lòng đỡ nổi, chỉ e Kinh Qua chết chắc!

o O o

Trong suốt quá trình truy sát kinh tâm động phách, lực lượng phản loạn liên

tục tấn công hoàng thành. Những cỗ xe nặng vẫn húc vào cổng cung điện không

biết mệt mỏi, bất chấp đá rơi lửa cháy, lần lượt xông vào ba cổng cung kia, tạo

ra những tiếng động ầm ĩ, đôi khi vang vọng khắp thành hoàng, nghe như tiếng

trống đánh thình thịch vào lòng người.

Đúng lúc cuộc truy đuổi kỳ lạ trên quảng trường đang diễn ra tới hồi kịch

tính, kiếm của Tần Hằng cách cổ Kinh Qua chỉ còn ba tấc, tình hình tấn công

phòng thủ ở cổng cung bỗng có biến đổi chấn động!

Một tiếng nổ long trời vang lên, cánh cổng cung nặng nề ở giữa bỗng bật

tung!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play