๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn vén rèm cửa sổ xe lên, nhìn cây cối xanh tươi dọc theo quan lộ,

tự nhiên nói: "Trước tiên vị Tiểu Hoàng đế Bắc Tề sẽ cố thuyết phục Tứ Cố

Kiếm liên minh với Bắc Tề, để Bắc Tề hỗ trợ cho Đông Di thành. Nếu người

Bắc Tề phát hiện ra Đông Di thành thực sự không thể chống đỡ nổi, chuẩn bị

đồng ý với hiệp ước của triều Đại Khánh, thì họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào

để phá vỡ hiệp ước lần này."

Không đợi Sử Xiển Lập lên tiếng, y tiếp tục nói nhỏ: "Giết chết ta, hoặc là

giết một nhân vật quan trọng nào đó trong Đông Di thành, kích động hận thù và

đổ máu giữa Đông Di thành và Nam Khánh. Chỉ cần chiến tranh bùng nổ, cho

dù Đông Di thành muốn đầu hàng, với tính cách của bệ hạ, cũng sẽ không chấp

nhận. Đến lãoúc đó, người Bắc Tề có thể ngồi xem tình hình rồi tính tiếp."

Vừa nói xong những lời này, đoàn xe rẽ về hướng đông nam, men theo một

ngọn núi nhỏ, bên dòng suối trong veo, đi về phía Tống Quốc. Phạm Nhàn híp

mắt lại nhìn về phía sau, thành Yến Kinh vẫn nhìn rõ ràng, binh sĩ trong doanh

trại đang chờ đợi chiến tranh bùng nổ, hoặc sợ hãi chiến tranh ập đến.

Tiểu thư nhà họ Vương sắp vào cung làm phi tần cho Hòa Thân vương phủ,

nên tất nhiên hôm nay không thể đến tiễn Phạm Nhàn, nhưng vẫn rất cung kính

nhờ Vương Đại đô đốc mang lễ vật đến tặng y. Mỗi lần nghĩ đến vị tiểu thư

khởi đầu ngang ngược vô song, sau lại bị mình dạy dỗ đến thảm hại không chịu

nổi, tâm trạng Phạm Nhàn lại cảm thấy phức tạp.

Bất kể là người có tính cách thế nào, dù là Đại tông sư hay là tiểu thư kiêu

ngạo, nếu trong cuộc đời này họ có một mục tiêu nhất định phải đạt được, có

thể khẳng định họ sẵn sàng trả một cái giá mà bình thường không bao giờ trả để

đạt được mục tiêu ấy.

“Bây giờ ta chỉ lo lắng một việc.” Phạm Nhàn rời mắt về phía cửa sổ xe, nói

nhỏ: “Tứ Cố Kiếm cũng chẳng phải bậc đại thánh đại hiền, nếu như hắn cũng

giống như ta, cùng theo chủ trương sau khi chết không sợ hồng thủy ngập trời,

thế thì rắc rối lắm.”

“Hả?” Rõ ràng Sử Xiển Lập không hiểu hết câu nói ấy.

Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, nói: “Trước khi lâm chung, đi bước đi hai

nước cờ tàn nhẫn, khiến Đại Khánh ta khổ cực không thể tả, càng khiến đầu ta

đau nhức dị thường. Những nhân vật lớn như họ nhìn xa hơn ai hết, ta rất khó

tin rằng sau hai năm rưỡi bị bệ hạ đánh bại nhưng vẫn cố gắng tồn tại đến hôm

nay, Tứ Cố Kiếm lại cam tâm chịu thua mà không hề có ý định gì.”

Y sợ những ý nghĩ đáng sợ của các Đại tông sư này.

o O o

Ngày thứ ba, đoàn xe vượt qua biên giới vô hình nằm giữa đồng bằng, tiến

vào Tống Quốc. Quốc gia chư hầu này có diện tích rất nhỏ bé, còn kém xa một

châu lớn của Nam Khánh hay Bắc Tề, nhưng lại có lịch sử lâu đời. Dù có vương

vị trên danh nghĩa, thực tế mọi thứ đều do Đông Di thành kiểm soát, ngoại trừ

quyền bổ nhiệm quan lại, tất cả lực lượng vũ trang đều bắt nguồn từ thành chủ

phủ và Kiếm Lư của Đông Di.

Phạm Nhàn cũng không xa lạ gì đối với Tống Quốc, thậm chí còn rất quen

thuộc con đường này. Bởi vì Bão Nguyệt lâu của Tống Quốc mở cửa rất sớm, là

điểm thử nghiệm đầu tiên khi Phạm Nhàn kiểm soát sản nghiệp thanh lâu cao

cấp, phát triển thành chuỗi thanh lâu. Cách đây vài năm, sau khi bắn chết Yến

Tiểu Cốc tại Đại Đông sơn, Phạm Nhàn tuy bị thương nặng vẫn trốn thoát khỏi

dãy núi, đi qua Tống Quốc vào biên giới, xuyên qua Yến Kinh rồi quay về kinh

đô, dẫn Giám Sát viện tấn công phe Trưởng công chúa.

Những năm trước, Phạm Nhàn một thân một mình, giấu tên giấu tuổi, cải

trang dịch dung, mệt mỏi gian khổ, vết thương hành hạ, chưa biết tương lai ra

sao.

Năm nay, một đoàn xe mang lọng che uy nghi nhung lụa, tùy tùng đông đảo,

oai nghiêm sang trọng, vạn người chú ý, vinh quang vô biên, với danh nghĩa

quan thần số một đương thời, khoe khoang giữa phố phường Tống Quốc.

Có điều, trong mắt Phạm Nhàn, bản thân mình thực ra không hề thay đổi

chút nào, thay đổi thực ra chỉ là cán cân quyền lực của ba thế lực trong thiên hạ.

Từ chối sự đón tiếp nồng hậu của quan chức Tống Quốc, cũng né tránh

những ánh mắt cảnh giác phức tạp, Phạm Nhàn cùng đoàn người vào ở Bão

Nguyệt lâu, dù sao đây cũng là tài sản của mình, an toàn hơn.

Mới vừa bước chân vào lâu, đã có quan viên Tống Quốc vẻ mặt căng thẳng

tới báo cáo, nói có khách đến cầu kiến Tiểu Phạm đại nhân. Thấy vẻ mặt hốt

hoảng của quan viên, Phạm Nhàn biết ngay khách đến là ai, không khỏi mỉm

cười, nghĩ thầm thật may mắn, vừa đến nơi đã gặp ngay người Bắc Tề.

Y đứng dậy bước ra ngoài phòng, chắp tay cười đón: "Vệ Hoa huynh, không

ngờ người đến lại là ngươi."

Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề Vệ Hoa mỉm cười bất đắc dĩ, trịnh trọng đáp

lễ: "Kính chào Tiểu Phạm đại nhân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play