Chỉ còn mưa bụi chậm rãi buông xuống.

Tổng binh phủ Tổng đốc trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, thầm

nghĩ rằng Khâm sai đại nhân đúng là tàn nhẫn, ác độc.

Không ai để ý tới, cùng với đám học sinh bị đuổi đánh có cả một số bóng người

đầy mờ ám. Còn phía sau những bóng người này, lại có những mật thám của

Giám Sát viện hóa trang thành sĩ tử hay dân chúng, vừa hoảng loạn chạy trốn,

vừa dõi mắt theo dõi cẩn thận.

Phạm Nhàn bước lên cầu thang, nắm lấy tay của Tam hoàng tử đang trèo lên

bức tường của Hoa Viên, nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được cười phá

lên nói: “Nếu làm theo hình thức tiêu chuẩn, hôm nay chúng ta nên phái một số

người của các bang phái ngụy trang thành những chí sĩ trung thành yêu nước

lòng đầy nhân ái, đến đánh cho đám học sinh này một trận.“

Tam hoàng tử với vẻ tò mò hỏi: “Tiên sinh, vậy tại sao hôm nay không làm như

vậy?“

Phạm Nhàn cười rồi mắng: “Chẳng lẽ lại dùng người của Giang Nam thủy trại?

Bây giờ mọi người đều biết Hạ Tê Phi là người của chúng ta, sao phải giả vờ

giả vịt như vậy?“

“Hăng hái thật...“

Phạm Nhàn đặt một chân lên lan can tầng cao nhất của Bão Nguyệt lâu chi

nhánh Tô Châu, một tay cầm cây quạt, đang quạt gió. Mưa lạnh cuối mùa xuân

liên miên mấy ngày dài đã dừng lại, thời tiết nóng bức trở lại, chớp mắt đã

khiến nhiệt độ trong không khí tăng lên.

Y híp mắt lại, nhìn đoàn tang lễ di chuyển trên đường, nghe tiếng nhạc bi ai ò e

í e, không nhịn được bật cười ―― Minh Thanh Đạt đúng là biết diễn trò, bề

ngoài thì buồn thương phẫn nộ, quyết chí không trời chung với mình, thậm chí

còn để lễ tang của Minh Lão Thái Quân diễu hành qua thành, cả hành trình cực

kỳ rêu ra. Dọc đường lại có dân chúng bày bàn nhỏ, đặt hoa quả để cúng bái,

còn có một số gã ăn mày ngày thường được ban ơn, đang dập đầu về phía cỗ

quan tài lớn chậm rãi di chuyển dọc đường.

Tiếng nhạc buồn, thực ra đôi khi cũng khá dễ nghe, ít nhất đối với Phạm Nhàn

lúc này là vậy.

Y phe phẩy cây quạt, không nhịn được buông tiếng thở dài: “Thật hăng hái...“

Gió thổi từ chiếc quạt, y cũng lười chẳng muốn đánh nhau với Minh Viên vì vấn

đề thể diện. Lôi một người chết ra làm chướng mắt mình, y cũng chẳng cảm

thấy kích động. Ngươi muốn diễu hành trên phố thì cứ đi, dù sao cũng không

gây ra thiệt hại thực tế gì cho mình.

Sau khi loại bỏ Minh lão lục và những tâm phúc liên quan đến lão thái quân,

Minh Thanh Đạt đã từ từ mà ổn định kiểm soát tình hình tại Minh Viên, cũng

dưới sức ép mạnh mẽ của hắn, hàng vạn người trong Minh gia mới không vì cái

chết bất thường của Minh Lão Thái Quân mà phát ra tiếng hét cuối cùng ngọc

đá cùng tan.

Mấy ngày trước đám sĩ tử làm loạn trong thành Tô Châu, nhưng bị Phạm Nhàn

chơi chiêu phân hóa, lại dùng gậy gộc giáo dục một phen, sau còn không được

Minh gia lên tiếng ủng hộ, thanh thế lực lập suy yếu. Đúng như Phạm Nhàn đã

dự đoán, cái gọi là lòng căm phẫn cuối cùng không thể lâu bền được.

Đương nhiên, Phạm Nhàn cũng hiểu, nếu muốn dẹp yên tiếng đòi báo thù trong

Minh gia thì nhất định phải khổ cho Minh Thanh Đạt lão gia tử. Chẳng qua

chuyện này vốn do chính Minh Thanh Đạt đã tạo ra, nếu hắn không muốn Phạm

Nhàn... tung tin đồn; những khó khăn này, những cực khổ này, những tức giận

này, hắn nhất định phải nuốt vào trong bụng.

Nhưng điều thực sự khiến Phạm Nhàn vui mừng là, vài ngày trước số quạ đen

cài trong đám đông đã gửi tin trở về, không biết có phải vì Minh gia đột nhiên

im lặng hay không mà đám đại lão của Quân Sơn hội không kịp phản ứng. Ít

nhất là trong khu vực Giang Nam, một số người quản lý của Quân Sơn hội đã

mắc sai lầm khá ngớ ngẩn - chẳng hạn như kích động người dân tụ tập gây rối.

Nhờ vào Giám Sát viện bí mật điều tra vụ việc này, nhờ vào những nhân vật mà

Minh Thanh Đạt âm thầm đã bán cho Hoa Viên, Giám Sát viện đã nhắm vào

một trang viên ở hạ du Đại Giang, nơi đó là một cứ điểm của Quân Sơn hội tại

Giang Nam.

Có lẽ chỉ là một trang viên không đáng chú ý, cũng không phải vị trí quan trọng

gì đối với Quân Sơn hội, nhưng Phạm Nhàn cần phải diệt trừ bọn chúng để biểu

thị thái độ của mình.

Ta còn đang ở Giang Nam, tốt nhất Quân Sơn hội các ngươi nên tạm thời cư xử

đàng hoàng một chút.

Nếu ngươi không ngoan ngoãn, ta sẽ khiến ngươi câm miệng.

o O o

Hắc Kỵ không thể tiến vào Minh Viên, điều này là vì bệ hạ không muốn thấy

Giám Sát viện dùng quá nhiều vũ lực lên các cơ quan cai quản địa phương. Tuy

nhiên, đối với một tổ chức bí ẩn như Quân Sơn hội, thậm chí có dấu hiệu chống

cự lại hoàng quyền, chắc Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc không để tâm tới

chuyện Phạm Nhàn sẽ dùng thủ đoạn gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play