"Đó chính là Tiểu Phạm đại nhân mà mọi người vẫn đồn đại đó à?" Một vị thị

vệ rõ ràng là mới nhập cung không lâu, gương mặt mang vẻ hưng phấn nói:

"Quả nhiên đúng như trong lời đồn, dáng vẻ tuấn lãng như như thiên thần, chỉ

có điều hình như khí sắc tựa hồ không được tốt lắm."

"Nói nhảm! Mới bị ám sát mấy hôm ngày trước, bị thương nặng như vậy, làm

sao mà lành lại được... Nói đến cũng lạ, thương thế của Tiểu Phạm đại nhân

lành cũng thật nhanh thật, bây giờ đã có thể xuống giường đi lại rồi. Mà sao lại

vội vã tới triều đình?"

"Đừng quên, tiểu Phạm đại nhân chính là cao thủ cửu phẩm trẻ tuổi nhất Đại

Khánh Quốc chúng ta!"

"Nhưng mà nói đến ám sát..."

Mọi người bỗng im lặng, biết chuyện này quá đáng sợ, tốt nhất là ít bàn luận

một chút.

Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đi lại trong cung, không biết những người phía sau

đang bàn luận điều gì, nhưng Đại hoàng tử cũng không khỏi tò mò vì sao

thương thế của y còn chưa khỏi mà lại vội vàng tiến cung.

"Sao lại vội vàng vào cung? Gần đây trong cung hơi loạn, vì điều tra chuyện

ngươi bị ám sát nên đang khá căng thẳng."

Phạm Nhàn cười nói: "Quên rồi à? Ta nhớ đã đưa thiệp mời cho Vương phủ,

hẳn là Đại công chúa tự mình nhận thiệp... Buổi tối ta mời khách ở Thương

Nguyệt lâu, có sức mời khách nhưng không tranh thủ thời gian vào cung báo

cáo công việc, ta sợ bệ hạ sẽ đánh đít ta."

"Ngươi nên gọi là Đại hoàng phi hoặc là tẩu tẩu cũng được, sao còn gọi là công

chúa?"

"Miễn đi, Đại hoàng phi nghe không được tự nhiên, cứ nhớ tới nha đầu Diệp

Linh Nhi kia, cách xưng hô tẩu tẩu này càng không được... Ta không muốn bị

Chính khanh Thái Thường chửi bới thẳng mặt. Ta họ Phạm, ngươi họ Lý."

Phạm Nhàn nói những lời này có phần điên cuồng, ít nhất thân là thần tử mà nói

chuyện với Đại điện hạ như vậy là không hợp quy củ.

Đại hoàng tử biết tâm tư của y, mỉm cười không biết làm sao, đột nhiên nghiêm

nghị nói: "Ngươi đã biết chưa chuyện kia?"

"Chuyện gì?" Phạm Nhàn khẽ nhíu mày.

"Con trai của Yến Tiểu Ất bị người ta ám sát đêm hôm qua." Đại hoàng tử nhìn

chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, như muốn đoán xem lần ám sát này có quan

hệ gì với hắn hay không.

Phạm Nhàn nhướng mày, không muốn giả bộ giật mình, nói: "Chết thì chết, dù

sao cũng không phải người của ta, ngươi đừng có đoán, chuyện này không liên

quan gì đến ta."

Đại hoàng tử nhìn y lắc đầu: "Cho dù có liên quan đến ngươi hay không, chỉ sợ

chuyện này đều ghi trên đầu ngươi."

"Ghi thì ghi." Phạm Nhàn thản nhiên cười nói: "Trên đời này có không ít kẻ thù

rồi, thêm một hai kẻ cũng chẳng sao."

"Người đó là... Yến Tiểu Ất." Đại hoàng tử nhấn mạnh.

Phạm Nhàn không đáp lời, chỉ là nghĩ trong lòng, quả nhiên vị Đại điện hạ bên

cạnh có chút thực lực trong quân đội. Lúc này chắc cửa thành chỉ mới mở

nhưng hắn lại có thể biết được chuyện xưa phát sinh trong đại bản doanh của

quân phòng vệ.

Đại hoàng tử thấy y không để ý tới, nhíu mày nói: "Chỉ e chuyện này không dễ

giải quyết đâu, nghĩ lại là thấy, trong đại bản doanh quân phòng vệ kinh đô, mà

lại bị thích khách trà trộn vào... một khi chuyện này lộ ra ngoài, bất cứ ai cũng

đừng mơ được yên, chuyện này... thật quá càn rỡ."

Phạm Nhàn nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, không được nhịn cười lạnh nói:

"Đại bản doanh? Mấy ngày trước còn có người dám sử dụng nỏ thủ thành để

mưu sát Khâm sai đại thần trong sơn cốc... rốt cuộc ai càn rỡ hơn?"

Đại hoàng tử thấy y nổi giận, cũng biết trong sơn cốc lần đó y đã tổn thất không

ít thủ hạ, đành đổi đề tài hỏi: "Bao giờ thì Thần nha đầu trở về? Hoàng tổ mẫu

và mẫu thân ta nhớ mong không biết bao lâu rồi, e sợ năm sau không nỡ rời để

con bé tới Giang Nam."

Phạm Nhàn nói: "Ngày mai là tới, đúng rồi, ta còn mang cả công chúa tộc Hồ

kia về... Mặt khác, ta đã mua một tòa nhà trong hẻm Dương Thông, nơi đó vắng

lặng thanh tĩnh, rất thích hợp để cất giấu người đẹp."

Đại hoàng tử nghe câu này khẽ giật mình, lúng túng hỏi: "Cất giấu người đẹp

cái gì?"

Phạm Nhàn lấy từ trong ngực ra một phần khế ước nhà cửa ném cho hắn, khóe

môi hơi vểnh lên nói: "Cho ngươi bao nuôi bà hai."

Đại hoàng tử không biết phải nói gì, tức giận trừng mắt nhìn y một cái, còn nói

thêm: "Lúc nào cũng ra vẻ Thi Tiên sâu sắc trang nhã, ai mà ngờ lại là một cái

miệng hồ ly cay độc."

"Câu này cũng đúng." Phạm Nhàn ngạo nghễ nói: "Thanh danh của ta đã đủ

nhiều, tiếp theo, ta sẽ xé rách cái mặt nạ này ra, chơi với mọi người một phen."

Đại hoàng tử hơi kinh hãi, nhíu mày nói: "Tối nay ngươi mời nhiều người như

vậy, rốt cuộc muốn làm gì? Đừng có làm bậy."

"Làm gì có chuyện đó? Đều là dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng, ta nịnh bợ còn

chẳng kịp nữa là." Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Nhưng ta cũng hiểu suy nghĩ của

ngươi, không muốn huynh đệ trong nhà cãi vã nhau cũng đơn giản thôi, tranh

thủ thời gian đập tan bọn chúng đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play