Lệ Nhiên đang ngồi trên xe lăn không tiện đi lại căn bản không phản kháng lại được Sở Trần có thể hành động nhanh nhẹn.
Mười giờ tối, cuộc sống về đêm của người bình thường mới bắt đầu, sau khi tắm xong, Sở Trần đẩy Lệ Nhiên vào phòng ngủ với thái độ không cho phép từ chối.
“Cũng đã đến giờ này rồi, cũng nên đi ngủ thôi.” Sở Trần cười tủm tỉm nói: “Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu, hơn nữa còn gây ra các triệu chứng như hói đầu đấy. Nếu như anh mà bị hói …”
Sở Trần nghĩ đến đây, liếc nhìn Lệ Nhiên.
Chậc.
Cho dù có là một người đẹp trai, nhưng nếu là đầu trọc, thì Sở Trần cũng không hạ miệng nổi.
Lệ Nhiên tinh tường cảm nhận được ánh mắt của Sở Trần, bèn lườm Sở Trần một cái.
Sở Trần vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, giống như đi ngủ cũng là một chuyện đáng để vui mừng.
Thế nhưng...
Lệ Nhiên cúi đầu liếc nhìn thông báo hiện trên vòng đeo tay thông minh.
Rất nhiều nội dung bên trên đều là đang mắng chửi Sở Trần không biết phân biệt tốt xấu. Một người tốt như Hoắc Lăng, chắc phải mù rồi mới muốn lấy cậu, thậm chí có một số người tự cho mình là người tốt, đi khắp nơi bêu rếu những chuyện mà Sở Trần đã làm lúc trước.
Lệ Nhiên đọc xong những tin tức này thì cảm thấy có chút không vui.
Trên mạng có rất nhiều người đang mắng Sở Trần, cũng không biết cả ngày nay Sở Trần đang vui vẻ vì cái gì.
Có điều, đến Sở Trần còn không quan tâm, anh cũng chẳng nên làm chuyện thừa thãi.
Lệ Nhiên không quan tâm thêm nữa, chặn hết những thông báo trên vòng tay thông minh rồi tự điều khiển xe lăn đi tắm trước.
Trong khoảng thời gian chờ Lệ Nhiên, cuối cùng Sở Trần cũng nhận được điện thoại của Sở Nguy Vân.
Sở Trần vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Sở Nguy Vân vang lên: “Sở Trần! Thằng ranh này, tao mới khen mày xong, mày đúng là cái loại cá không ăn muối cá ươn, suốt ngày gây chuyện! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì trong bữa tiệc đó hả? Khôn hồn giải thích rõ ràng cho tao! Nếu như không giải thích được…”
Sở Nguy Vân vừa định nói mấy lời khó nghe thì đột nhiên nhớ lại những lần trước, cuối cùng lại cố nén lại.
“Còn có thể là chuyện gì được nữa?”
Sở Trần vừa nghe thấy giọng nói oang oang của Sở Nguy Vân đã cảm thấy không vui, cậu thản nhiên đáp: “Không phải con đã nói với ba từ trước rồi hay sao? Mấy chuyện này con đều có kế hoạch cả rồi.”
“Kế hoạch? Bây giờ thì mày còn có thể có kế hoạch gì được! Có thấy trên mạng người ta đang nói như thế nào không? Liên lụy đến cả nhà họ Sở cũng bị bôi nhọ... Hừ, tao thấy là giờ mày muốn chọc tao tức chết phải không... Bây giờ phải làm thế nào? Bên nhà họ Hoắc nhất định lại nổi giận! Mất bao công mới dỗ được.”
Sở Trần cũng không hề nể mặt Sở Nguy Vân, nói thẳng: “Ba thiếu kiên nhân quá, vừa nhìn đã biết không phải là người có thể làm chuyện lớn. Có phải là ba lấy vợ đâu, ba rối lên làm cái gì.”
Sở Nguy Vân: “Mày…”
Ông ta đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở.
Xem ra, sau này không thể tùy tiện nói chuyện với Sở Trần được.
Mỗi lần bên phía Sở Trần xảy ra chuyện gì, khi ông ta chất vấn Sở Trần đều nhận thêm một cú đả kích của Sở Trần nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải ông ta sẽ mất đi mười năm tuổi thọ sao?
Thằng con mất dạy!
Không đợi Sở Nguy Vân lên tiếng, Sở Trần nói tiếp: “Không phải ba cũng đã đọc những tin tức đó rồi sao? Làm sao còn phải gọi điện thoại đến chất vấn con? Ba đọc tiếp đi, cứ từ từ mà thưởng thức.”
Sở Nguy Vân: “???”
Thưởng thức cái gì?
Sở Trần: “Ba nói thử xem, tại sao Hoắc Lăng lại giận dữ ngăn con lại khi anh ấy thấy con nói chuyện với Lệ Nhiên?”
Sở Nguy Vân sửng sốt.
Sở Trần thấy Sở Nguy Vân dường như nghĩ đến điều gì đó, nhưng vẫn chưa hiểu ra vấn đề, bèn thở dài một tiếng: “Hoắc Lăng không phải là gì của con cả. Thậm chí, lời hứa hôn từ nhỏ của bọn con cũng đã hủy rồi. Bây giờ là nhà họ Sở chúng ta đeo bám lấy nhà họ Hoắc, theo lẽ thường, khi nhìn thấy con tìm được người khác, anh ta chắc hẳn phải rất vui vẻ, bởi vì anh ta đã có lý do để thoát khỏi lễ đính hôn của bọn con. Thế nhưng, tại sao anh ta lại phải tức giận?”
Sở Nguy Vân vỗ đùi, hiểu ra rồi.
“Ba hiểu rồi, ba hiểu rồi. “
Ông ta cười híp mắt nói: “Thì ra là vậy… là con dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, cố ý đi tìm Lệ Nhiên trước mặt cậu ta, để thăm dò vị trí của con trong lòng Hoắc Lăng lúc này!”
Sở Trần gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm đúng là “trẻ con dễ dạy ”.
Sở Nguy Vân không có thời gian đi tìm hiểu kỹ thái độ cao ngạo của Sở Trần, ông ta xoa tay một cái, hưng phấn nói: “Cũng là con suy nghĩ chu đáo. Vậy… có phải là gần đây con lại đi gặp dì Phong của con rồi phải không? Bà ấy có thái độ như thế nào đối với chuyện này?”
“Con chưa, nhưng mà con đã hẹn dì ấy ngày mai gặp rồi. “
Sở Trần nói: “Mặc dù đã xác định được suy nghĩ của Hoắc Lăng nhưng vẫn phải vẫn phải lấy lòng dì Phong. Như vậy đi, ba cho con bảy triệu, con sẽ mời một đầu bếp về để lấy lòng dì Phong và Hoắc Lăng. Ba cũng biết đấy, giá của đầu bếp bây giờ khá đắt, con cũng biết ba mới làm lành với dì Du Nhiễm, nhất định cũng thiếu tiền, nên cũng chỉ xin ba từng đó thôi, số tiền còn lại con sẽ tự mình nghĩ cách.”
Sở Nguy Vân: “…”
Sở Nguy Vân đương nhiên biết thuê một đầu bếp sẽ tốn bao nhiêu tiền, bảy triệu, thực sự không phải là một số tiền lớn. Lúc trước ông ta còn chi cho Du Nhiễm nhiều hơn thế, nhưng nếu số tiền này là cho Sở Trần thì…
Ông ta vẫn cảm thấy có hơi xót ruột.
Sở Nguy Vân chỉ có thể vừa lẩm bẩm nói Sở Trần tốn tiền tốn của vừa chuyển tiền cho Sở Trần thu.
… Thái độ của Hoắc Lăng khiến Sở Nguy Vân rất mong đợi.
Nếu như bọn họ có thể làm thông gia với nhà họ Hoắc, số tiền ít ỏi này, ký mấy cái hợp đồng là có thể thể hồi vốn rồi.
Huống hồ gần đây miệng lưỡi của Sở Trần rất ngọt.
Biết nói chuyện hơn trước đây rất nhiều.
Sở Trần thấy tiền đã vào tài khoản, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm, cậu nghĩ ra một chuyện, bèn hỏi Sở Nguy Vân: “Phải rồi, gần đây ba với dì Du Nhiễm thế nào rồi? Mũ con mua cho ba, ba có đội chưa?”
“Ba đội rồi. Mũ đẹp lắm, rất nhiều người khen.” Sở Nguy Vân nói chuyện với giọng điệu rất vui vẻ, có điều, vừa nhắc tới Du Nhiễm, ông ta bèn không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, sắc mặt thoáng chút buồn rầu: “Trong nhà toàn là đám người già cả bảo thủ, không đồng ý cho ba và dì Du Nhiễm của con yêu nhau. Mấy hôm nay ba không làm được việc gì hết, chỉ đi theo bọn họ để lo xong chuyện này. Đúng là xui xẻo... Thôi, bỏ qua đi, không nhắc đến chuyện này nữa, phiền lòng lắm. Ba vẫn đang bận, lúc nào rảnh thì liên lạc nhé.”
Thành thật mà nói, nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm nay, Sở Nguy Vân thậm chí còn không muốn tìm Sở Trần.
Một mặt là bởi vì Sở Trần gần đây miệng lưỡi sắc bén, luôn công khai chế nhạo ông ta, mặt khác là vì quá tốn tiền.
Còn không phải chắc? Vừa rồi mới nói mấy câu thôi đã mất toi mấy triệu rồi.
Đúng là thằng phá của.
Sở Trần vừa cúp máy, Lệ Nhiên cũng đúng lúc đi ra từ phòng tắm.
Sở Trần không đọc thông báo trên vòng tay nữa. Sau khi Lệ Nhiên lên giường, cậu bèn nhắm mắt mỉm cười nằm gọn trong vòng tay anh.
Thái độ rất thân mật.
Lệ Nhiên hơi giật mình.
Từ ngày Sở Trần chuyển đến đây hai người mỗi người một giường, còn sau đó cả hai luôn ngủ cùng nhau. Nhưng lúc đó dù sao cũng chỉ là mới bắt đầu, lại luôn có chút dè dặt, thường là ngủ nửa giấc, sau đó vô tình quấn lấy một chỗ, ít nhất sẽ không như ngày hôm nay, ôm chặt lấy nhau như thể tình cảm của hai người rất sâu nặng vậy.
Vì sao hôm nay Sở Trần lại chủ động như vậy?
Chẳng lẽ là cậu bị kích thích bởi những lời nói trên mạng, đang tìm kiếm sự an ủi?
Lệ Nhiên cảm thấy rất khó hiểu.
Anh còn chưa tìm ra nguyên nhân thì đã thấy Sở Trần tìm được một tư thế thoải mái, ngủ thiếp đi.
Không gian trong phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lệ Nhiên cúi đầu nhìn xuống.
Trán của Sở Trần thả lỏng, vẻ mặt vô lo vô nghĩ, trên mặt cũng không có một chút buồn bực nào.
Da cậu rất trắng, trơn láng không tỳ vết, ngay cả khi nhìn cận cảnh cũng rất mịn màng. Đôi mắt lanh lợi đa tình ngày thường của cậu giờ đang nhắm chặt, hàng lông mi dài, bờ môi khẽ hé mở, giống như đang mời gọi người ta.
Bỗng nhiên, thân thể của cậu chuyển động nhẹ, áp hai bàn chân lạnh như băng vào người của Lệ Nhiên để sưởi ấm rất tự nhiên.
Trên đùi Lệ Nhiên bỗng dưng mọc thêm hai khối băng.
Anh nhắm mắt nhưng mãi mà không ngủ được, một lúc sau lại mở chiếc vòng ra, nhanh chóng nói vài lời với cấp dưới, sau khi cấp dưới đã trả lời, Lệ Nhiên vòng tay phải qua eo Sở Trần, ôm chặt cậu vào lòng.
Ngày hôm sau.
Sở Trần tỉnh dậy sau một giấc mộng đẹp, mang theo bảy triệu mà Sở Nguy Vân cho đến một nhà hàng nổi tiếng thuê một đầu bếp được cho là giỏi nhất, mang theo những nguyên liệu không được quá tươi mới đã để ở nhà mình được vài ngày đi đến nhà họ Hoắc để lấy lòng Phong Như Vân.
Ngồi trên ghế sô pha nhà họ Hoắc, Sở Trần giới thiệu với Phong Như Vân: “Tay nghề của đầu bếp này rất tốt, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, có rất nhiều nhà hàng muốn mời anh ta làm đầu bếp chính đấy dì…”
Đang nói chuyện thì Hoắc Lăng đi từ trong phòng ra.
Ánh mắt anh ta raats lạnh lùng, không thèm nhìn Sở Trần một cái, càng không chào hỏi, mà quay đầu đi thẳng.
Phong Như Vân nhíu mày đăm chiêu, một lúc sau mới lên tiếng nói: “Thằng bé này... Đến giờ vẫn còn tức giận đó.”
Sở Trần hơi chột dạ, lộ ra vẻ lo lắng, nói: “Là vì chuyện con đi với chồng ở buổi tiệc ạ?”
“... Haiz, còn không phải là vì chuyện này sao? Tiểu Trần, bình thường rõ ràng là con rất biết nghĩ cho cảm nhận của người khác, nhưng hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Điểm này thì dì Phong phải phê bình con rồi. Trước đó là A Lăng dẫn con đến buổi tiệc, khi con rời đi, nếu không muốn đi cùng A Lăng thì ít nhất cũng phải báo lại với A Lăng một tiếng chứ.”
Phong Như Vân nói với giọng điệu chân thành, vỗ nhẹ vào tay của Sở Trần.
Sở Trần khẽ mím môi dưới, áy náy nói: “Con thực sự xin lỗi. Lúc đó con không nghĩ nhiều được như vậy... Đã nhiều năm rồi con không tham gia những bữa tiệc như này, càng không được người ta đưa đi bao giờ nên con cũng không chú ý nhiều đến vấn đề như thế.”
Phong Như Vân hơi giật mình.
Sở Trần chưa từng tham dự những bữa tiệc như vậy, cũng không biết phải chú ý nhiều như vậy, là bởi vì sao?
Còn không phải là bởi vì sau khi Giản Đại mất, không ai chăm sóc cho cậu, không ai dạy bảo cậu hay sao.
Trong phút chốc, tất cả những lời Phong Như Vân còn chưa nói đều nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
Bà liếc nhìn Sở Trần mấy lần, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Sở Trần, không giống như là cố ý để bà phải động lòng, chỉ đành than nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Trần, cũng là do dì Phong không chu đáo trước... Con tạm ngồi chơi ở đây nhé, dì Phong lên lầu thay quần áo một lát rồi xuống ngay. “
Sở Trần miễn cưỡng vui vẻ đáp: “Vâng.”
Sau khi dì Phong rời đi, Sở Trần mới thu lại biểu cảm trên mặt.
Cậu thầm hừ nhẹ một tiếng trong lòng.
Không ngờ tên Hoắc Lăng này bề ngoài thì là vai công chính trong tiểu thuyết, dáng vẻ rất bá đạo, thực chất lại giở trò mách lẻo sau lưng không khác gì đám học sinh tiểu học, lại còn đi mách tội cậu với Phong Như Vân.
Sao anh ta không kể luôn chuyện hôm qua mình hiểu lầm cậu đi dụ dỗ Lệ Nhiên đi?
Tiêu chuẩn kép à?
Sở Trần lấy vòng tay thông minh ra, đang định than thở với chồng thì chợt nghe thấy giọng nói của Hoắc Lăng vang lên: “Sở Trần. Cậu còn nhớ tên trai bao ở cùng khách sạn với cậu vào đêm chúng ta đính hôn không?”
Tay Sở Trần chợt khựng lại: “Ừm?”
“Tên trai bao đó đã chết rồi.”
Hoắc Lăng đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt thăm dò quét qua trên mặt của Sở Trần: “Người ta đồn rằng hắn dính líu đến nhân vật nào đó, bị người ta bắt đi ngay tại trận. Sau đó hắn cũng không nhắc gì đến chuyện ở cùng cậu trong khách sạn nữa. Có phải là… cậu thuê người giết hắn ta rồi không?”
Người đó đã chết rồi sao?
Sở Trần hồi tưởng lại một chút, nhưng không thể nhớ nổi người đó trông như thế nào.
Có điều, chuyện này không hề liên quan gì đến cậu, Hoắc Lăng lại định đổ cả chuyện này lên đầu cậu đấy à?
“Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Sở Trần cười khẩy một tiếng: “Con người anh thú vị thật đấy. Cứ có chút biến động nhỏ gì là cũng có thể liên tưởng đến người khác, sao anh không tự nói về mình đi? Chẳng lẽ trong lòng anh không có âm mưu gì đen tối hay sao?”
“Tôi?” Hoắc Lăng vẫn nhìn Sở Trần đầy lạnh lùng: “Tôi thì có thể có âm mưu đen tối gì.”
Từ trước đến giờ, Hoắc Lăng vẫn cảm thấy mình không làm gì thẹn với lương tâm.
Sở Trần đứng dậy nửa cười nửa không.
Cậu đến gần Hoắc Lăng với phong thái nhẹ nhàng thoải mái, cúi người nói nhỏ vào tai Hoắc Lăng: “Chuyện lúc trước của Sư Hạo Ngôn, anh thật sự không tìm được tin tức gì, hay là vì điều tra ra chuyện gì mà không dám tiếp tục điều tra tiếp?”
Sư Hạo Ngôn? Không dám tiếp tục điều tra tiếp?
“Cậu có ý gì!?”
Nhưng Sở Trần lại không thèm nhìn Hoắc Lăng một cái mà xoay người trở lại bên ghế sô pha.
Hoắc Lăng đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Sở Trần, đối diện với chiếc cổ mảnh mai của cậu, anh ta im lặng một lúc, sau đó bấm vào vòng tay thông minh của mình, nói: “Chuyện tôi bảo các cậu đi điều tra Sư Hạo Ngôn, bây giờ kết quả thế nào rồi?”
Anh ta rất muốn xem thử xem, Sở Trần nói vậy là có ý gì.
Trên đời này, còn có thứ gì mà anh ta không dám điều tra nữa?
…
Chuyện bên lề:
Hoắc Lăng: Điều tra cho tôi! Tiếp tục điều tra!
Văn Gia Ngọc: ...
...
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT