Đại thúc từ từ nhắm mắt lại, hai tay bất giác siết chặt hơn, ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy. Rất lâu sau, đại thúc xoa nhẹ gáy Tiểu Tiểu Thụ, vuốt mái tóc mềm mại, khẽ nói một câu, như thể vừa thương xót vừa dặn dò: “Cháu còn nhỏ.”
Không ngờ câu "Cháu còn nhỏ" lại chứa đựng quá nhiều sự mập mờ, cậu bé mười bốn mười lăm tuổi dường như chỉ hiểu được ý cự tuyệt bề ngoài. Thế là, cuối cùng cậu không thể che giấu sự yếu đuối trong lòng, vùi đầu vào vai đại thúc, ngang bướng khóc nức nở.
Tiểu Tiểu Thụ được đại thúc bế lên giường. Đứa trẻ đáng thương khóc ướt áo đại thúc, trên đường về đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, đại thúc không muốn đánh thức giấc ngủ của cậu nên đành phải bế cậu lên.
Một tay đại thúc đỡ cổ Tiểu Tiểu Thụ, một tay đỡ hai chân. Dù sao cậu vẫn luôn lớn lên, ôm lâu một chút liền cảm thấy hơi nặng nhọc.
Đại thúc cẩn thận nhớ lại lần cuối cùng bế Tiểu Tiểu Thụ như thế này, có lẽ là rất lâu rất lâu về trước. Hắn cảm thấy mình cần phải rèn luyện lại một chút.
Đại thúc nhẹ nhàng đặt Tiểu Tiểu Thụ xuống giường, đắp chăn cẩn thận, sửa lại mái tóc hơi rối của cậu, cúi người hôn nhẹ lên má cậu, tắt đèn rồi rời đi.
Trong bóng tối, Tiểu Tiểu Thụ mở mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà. Cậu đưa tay ra khỏi chăn, sờ lên má nơi vừa được đại thúc hôn, rồi lại lau vội giọt nước mắt trên trán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT