Cơ thể của Lục Tân gần như là đã biến mất hoàn toàn, chỉ có hạt màu đen
trong mắt là vẫn còn tỉnh khiết không tì vết.
Hạt màu đen nhảy lên kịch liệt, tần suất đã gần đạt tới cao độ trước nay
chưa từng có.
Hắn dùng sức nắm chặt nắm đấm.
Thế giới chung quanh dương như bắt đầu lắc đầu.
"Số Chín..."
Số Hai xuất hiện ở cách đó không xa, cũng không biết vì sao mà sắc mặt tái
nhợt của hắn lại nghẹn tới đỏ bừng. Nhưng trong mắt lại lộ ra một vẻ hưng phấn
mất tự nhiên:
"Ta biết mà, ngươi nhất định có thể..."
"Ngươi muốn đánh võ thế giới này sao?"
"Ta vẫn luôn tin tưởng, chỉ có ngươi mới có thể đánh tan... tuyệt vọng!"
"Ta... Ta xin lỗi."
"Xin lỗi?"
Lục Tân vẫn đang cố chấp giãy dụa, muốn thoát khỏi tất cả trói buộc bỗng
nhiên cảm giác được gì.
Những thứ không phù hợp với logic của thế giới, nhưng thứ chỉ tồn tại trong
cơn ác mộng đáng sợ nhất nay lại hóa thành thực thể vẫn còn ở ngay bên cạnh.
Luồng loạn lưu tinh thần vẫn luôn ở trong đầu hắn, khiến cho suy nghĩ của hắn
trở nên hỗn loạn.
Hắn có thể cảm giác được mình đã không còn gì cả, thứ duy nhất còn sót lại
chính là sự phẫn nộ, một sự phẫn nộ được phóng đại tới cực hạn.
Nó đang tích tụ sức mạnh, để có thể đánh võ cực hạn cuối cùng.
Nhưng trước khi thực hành bước này, Lục Tân bỗng nhiên dừng lại.
Hắn đã không còn là bản thân khi nãy, nếu là lúc nãy, hắn sẽ không chút do
dự mặc cho sự phẫn nộ phá nát mọi thứ.
Nhưng lần này, hắn lại dừng lại.
Cùng mượn lần nghỉ ngơi này, hắn đột nhiên nghĩ rõ được điều gì. Nắm đấm
đang nắm chặt cũng bắt đầu buông lỏng.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, thấp giọng nói:
"Số Hai, đủ rồi."
Khi Lục Tân vừa mới nói xong câu này thì cảm giác va chạm và tiếng động ồn
ào đang bao xung quanh cơ thể đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Lục Tân mở mắt ra, chỉ thấy mình vẫn còn đang đứng ở trên cầu.
Bàn tay đang vô thức đưa về phía trước, nắm chặt một thứ gì đó mềm mại. Đó
là cổ của Số Hai, hiện tại đã bị mình siết chặt.
Mà Số Hai thì đang nhìn mình bằng đôi mắt vô thần, trong ánh mắt dường như
đang có một luồng thủy triều mơ hồ đang rút đi.
Cùng lúc đó, vẻ mặt của hắn trở nên tuyệt vọng, kèm theo sự bàng hoàng và bất
lực.
Lục Tân quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Trùng đã ngã ngồi ở bên cạnh.
Hai mắt cô nhắm chặt, hai cái chân ngắn đang đạp đá lung tung, dường như là
đang giãy dụa trong ác mộng.
Nhưng có một điều có thể xác định, cô còn sống, hơn nữa cũng không thiếu
tay thiếu chân.
Lục Tân chậm rãi buông lỏng tay ra, ngẩng đầu, im lặng nhìn thẳng phía Số
Hai.
Số Hai vô lực ngồi trên mặt đất, đầu cúi xuống, trên cổ có một vết bầm vô
cùng sâu.
Cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, Lục Tân có chút suy tư.
Một lát sau, hắn mới nhẹ giọng nói:
"Vậy cho nên, những gì mà ngươi nói trước kia đều là thật."
"Ngươi thật sự có thể khống chế tư tưởng và cảm giác của người khác.
Ngươi có thể khiến cho người khác làm đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.