Toàn bộ tâm trí
của Lục Tân đều bị cảm giác chán chường chiếm đóng, dường như mất đi hứng thú với
mọi thứ.
Bao gồm cả lão
sư Tiểu Lộc vẫn còn đang chìm trong cảm giác hổ then, và cả lão bảo vệ đang phẫn
nộ.
Cho đến khi một
giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn:
"Ngươi thật sự muốn từ bỏ mọi thứ mà mình tìm
kiếm bao lâu nay sao?" Lục Tân hơi ngẩng đầu lên, thấy mẹ hắn.
Bản thân dường
như không còn ở văn phòng của trưởng tiểu học này nữa, mà trở về tòa nhà cũ.
Hắn thấy mẹ hắn
đang dịu dàng ân cần đứng trước mặt hắn, khẽ vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay
mình, đứng bên cạnh bà ấy chính là cô em gái nhút nhát, nó đứng nép nửa người ở
phía sau, nhưng ánh mắt lại không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Mà là lo lắng.
Ba Lục Tân đứng
xa hơn, như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra.
Sự xuất hiện của
người nhà khiến Lục Tân hơi giật mình, trong lòng như dâng trào rất nhiều điều
muốn nói.
Nhưng cuối cùng,
hắn chỉ có thể nói một câu rất đơn giản:
"Ta thấy rất
buồn."
"Ta biết"
Mẹ Lục Tân nhẹ
nhàng gật đầu, giọng nói hiển từ, như sợ làm cho Lục Tân sợ hãi.
Em gái bên cạnh
cũng gật đầu lia lịa.
"Ai cũng có
lúc cảm thấy mệt mỏi"
Mẹ Lục Tân mỉm
cười nói:
"Chẳng muốn
làm gì, chẳng muốn nghĩ gì, đương nhiên ngươi cũng có thể như thế mà..."
"Cho
nên, nếu bây giờ ngươi cảm thấy rất khó chịu, rất mệt mỏi, thế thì chúng ta đừng
để tâm gì nữa cả. Giờ chúng ta về nhà, ăn một bữa đàng hoàng, tắm rửa sạch sẽ rồi
ngủ một giấc. Những thứ khác đều không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta
không cần phải gánh vác những thứ này mãi, có thể sống thật tốt là được lắm rồi.
Dựa vào đâu mà chúng ta không thể cho bản thân mình được thoải mái một chút chứ?"
"Thế giới này không cần một người đau lòng cứu vãn.."
Lời nói ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.