Cô cùng lắm chỉ
có thể bảo vệ chính mình, nhưng rất có thể thành phố Thanh Cảng sẽ bị hủy diệt
hoàn toàn dưới bước chân của sức mạnh méo mó này mất.
Tất cả mọi người,
dù là dị biến giả hay người thường cũng đều sẽ bị đảo ngược tinh thần chỉ trong
nháy mắt, dẫn tới một là phát điên, hai là chết.
Ngay khi nhận ra
điều này, bà lập tức quay đầu liếc nhìn Lục Tân, cả hai tức khắc đạt thành
chung nhận thức.
Cơ thể như xuất
hiện bóng chồng, vô số phân thân của bà xuyên qua rào cần không gian, chỉ trong
nháy mắt, trước khi trường lực méo mó va chạm với Thanh Cảng, bà đã xuất hiện
phía trên thành phố Cao Tường Thanh Cảng. Cứ cách mười mét lại có một mẹ đang
nhẹ nhàng nâng tay lên.
Khi trường lực
méo mó khổng lồ xông tới trước mặt bà, hay nói đúng hơn là các bà thì lập tức bị
chặn lại.
Nhưng rõ ràng mẹ
cũng đang cố gắng hết sức, cả người run rẩy không ngừng, có thể tan biến bất cứ
lúc nào.
Dưới đòn tấn
công điên cường của sức mạnh tinh thần, ngay cả sức mạnh của mẹ cũng chỉ có thể
xem như miễn cưỡng chống đỡ nổi.
"xoẹt!
Nhận thấy mẹ sắp
không chịu nổi, Lục Tân lập tức nhìn về phía cha.
"Không muốn
đi..."
Cha núp trong
bóng đen, cất giọng uể oải xen lẫn tuyệt vọng.
Lục Tân tiếp tục
trừng mắt nhìn ông.
"Ta thật sự
không muối đi..."
Cha còn đang cố
gắng phản bác.
"Răng rắc..."
Nhưng ông còn
chưa kịp mở miệng đồng ý thì phân thân được để lại ở đây của mẹ đã lập tức lao
tới bên người ông.
Cây kéo trong
tay mẹ hạ xuống chẳng chút lưu luyến, cái bóng của cha lập tức bị bà cắt nhỏ
thành từng miếng, chẳng nói chẳng rằng đã phân chia chúng tới khắp nơi quanh
Thanh Cảng. Vì thế, từng cỗ sức mạnh ẩn dưới hình dạng tấm mành đen được treo
lên cao, che kín các thành phố Thanh Cảng.
Cái bóng hệt như
thủy triều đen đang dâng lên, va chạm với sức mạnh trường lực méo mó, chặn trường
lực méo mó lại.
Chỉ là sức mạnh
của cái bóng không lớn đến độ có thể ngăn cặn lại sức mạnh méo mó của Người Cầm
Kiếm giống như mẹ.
Nó chỉ có thể đứng
yên ở đó, trong quá trình trường lực méo mó khuếch tán, bị tiêu hao từng chút một,
đồng thời cũng tiêu hao trường lực méo mó.
"Nhiều năm
như vậy mới tích cóp được chút của cải, chẳng lẽ tất cả đều sẽ lãng phí ở chỗ
này sao?"
Cha thống khổ
hét lớn, nhận thấy chẳng thể ngăn cản, cũng chỉ đành miễn cưỡng di động, dịch
chuyển về phía Thanh Cảng.
Tuy rằng, thoạt
nhìn là cha bị ép buộc ra tay, nhưng trong lòng Lục Tân vẫn hạ quyết tâm, chậm
rãi mở miệng nói:
"Ta biết,
ngươi đã từng phải trả cái giá rất lớn cho cái nhà này.
Mà bây giờ, vì bảo
vệ Thanh Cảng, chút tiền riêng tích cóp mấy năm qua cũng chuẩn bị dâng ra hết..."
"Nên ta hứa
với ngươi..."
Đối diện với vẻ
mặt ngạc nhiên của cha khi quay lại nhìn, Lục Tân nói:
"Ta sẽ giúp
ngươi lấy lại chúng..."
Nét kinh ngạc
trên mặt cha lập tức biến thành về vui mừng:
"Là ngươi
nói đó..."
Ông bỗng rống lớn
một câu, cơ thể biến thành bóng đen, điên cuồng lao về phía Thanh Cảng như dòng
thủy triều mãnh liệt.
Ngày thường nhìn
không ra, hóa ra sức mạnh của ông lại cường đại tới vậy...
Có lẽ là vì bình
thường lúc Lục Tân đối phó với ô nhiễm quy mô lớn sẽ theo thói quen nhờ ông
giúp một tay nên ông mới có cơ hội tích cóp của cải.
Nhưng lần này chắc
chắn của cải của ông sẽ bị tiêu hao sạch sẽ.
"Phù...
Lục Tân quay đầu,
nhìn về phía Người Cầm Kiếm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn đã hiểu điều
mẹ muốn nói qua mắt sau cùng mà mẹ nhìn hắn.
Dù là ai đang quấy
phá thì cũng chẳng có nghĩa lý gì hết, bởi vì mình bây giờ chỉ có duy nhất một
lựa chọn.
Dưới tình huống
không được chuẩn bị trước, phải tiêu diệt Người Cầm Kiếm thật sự.
"Em gái, có
đồng ý đi mạo hiểm với ta không?"
Cả ba và mẹ hắn
đều đã đến rìa Thanh Cảng để giúp đỡ chống lại từ trường biến dạng của Người Cầm
Kiếm.
Tất cả ký sinh vật
phẩm đều vội trú ẩn trong cơ thể chúng, thậm chí không dám bộc lộ ý thức của
mình.
Ngay sau đó, Lục
Tân nhìn Người Cầm Kiếm trước mặt uy lực mạnh mẽ đến mức hắn cũng không chịu được,
chỉ có thể hơi quay đầu lại, liếc nhìn em gái đang nấp sau lưng hắn, cơ thể nhỏ
bé của cô đang run rẩy.
Em gái co người
lại, không trả lời thẳng.
Nhưng cô vẫn từ
từ đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay Lục Tân, nắm lấy ngón tay hắn.
"Anh
trai..."
Cô bé thì thầm:
"Ta chưa từng
trách ngươi."
Cô vừa thì thầm,
vừa đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra chầm chậm sờ lên vết sẹo trên lưng của Lục
Tân, vành mắt hơi đỏ lên.
Cô lại thì thầm:
"Khi rời khỏi
cô nhi viện, ngươi đã rất tức giận, nên con người khác của ngươi mới nhảy ra giết
người. Thế nhưng về sau, khi họ cầm đao đi về phía ta, chính ngươi là người đã
nhảy ra bảo vệ ta.
Ta biết là ngươi
thật sự muốn bảo vệ ta... bên cạnh ngươi là an toàn nhất, cho nên ta mới chọn
làm em gái của ngươi..."
Nghe em gái nói
vật, Lục Tân hơi sững người.
Hắn lập tức hiểu
ra được, em gái cũng đang thể hiện thái độ của cô với chuyện xảy ra ở cô nhi
viên Cô cũng là một thành viên của cô nhi viện...
Dù những gì cô ấy
nói khiến cho hắn cảm thấy hơi đau đầu.
Chuyện mà em gái
nói, hắn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng hắn lại không thể nhớ là nó đã từng xảy
ra ở đâu...
"Vù..."
Sức mạnh tinh thần
xung quanh càng ngày càng hỗn loạn và đáng sợ, khiến cho Lục Tân gần như không
thể giữ được sự tỉnh táo.
Lúc này cũng
không có thời gian để nói nhiều nữa, Lục Tân chỉ đang cố gắng kìm được cảm xúc
điên cuồng trong lòng.
Hắn đan các ngón
tay vào nhau và nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh giá của ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.