"Đúng vậy."

Lục Tân thong thả nói tiếp:

"Ta muốn nhờ ngươi giúp ta tìm lại những đứa trẻ trong cô nhi viện. Ta biết có vài người vẫn còn sống, cũng biết có vài người đã mãi mãi... rời khỏi cõi đời. Trên đoạn đường này, ta đã gặp được cô giáo Tiểu Lộc, bé Mười Chín, Số Bảy, Số Hai, và cả ngươi, còn có bé Mười Bảy luôn ở bên cạnh ta, nhưng ta vẫn luôn nhớ đến những người khác, không lúc nào là không..."

"Ngươi đã từng đi theo bên cạnh lão viện trưởng, vậy nên hẳn là ngươi hiểu rõ họ hơn ta, đúng không...

"Ta hy vọng ngươi có thể tìm được họ..."

"Chuyện này..."

Có mơ Số Tám cũng không ngờ Lục Tân lại đưa ra yêu cầu này.

Biểu cảm trên mặt hắn xuất hiện biến đổi lạ thường và vô cùng phức tạp, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tâm trí hắn rơi vào hỗn loạn, qua hồi lâu, hắn mới mở miệng hỏi được một câu:

"Tại sao?"

"VỊ..."

Lục Tân mở miệng, nhưng tốc độ lại chậm lại, dường như cũng đang xem xét phải nói thế nào.

Sám hối, bù đắp, chuộc tội, có lẽ cái gì hắn cũng muốn làm...

Nhưng cuối cùng, hắn lại chỉ nhẹ giọng đáp:

"Vì ta từng hứa sẽ cứu họ ra..."

Vẻ mặt Số Tám bỗng trở nên hoảng hốt. Hắn quay phắt sang nhìn Lục Tân, trong mắt ánh lên sự hoang mang và kinh ngạc, xen lẫn là dòng cảm xúc phức tạp và mãnh liệt vô cùng.

Qua thật lâu, hắn mới nhỏ giọng nói tiếp:

"Số Chín, ngươi thật sự thay đổi rất nhiều..."

"Ngươi..."

Như biết được hắn đang muốn hỏi điều gì, Lục Tân nhìn hắn, mỉm cười:

"Ta đã tìm được chuyện mà mình muốn làm..."

"Đương nhiên, ngươi cũng có thể hiểu tất cả là vì hạch tâm tinh thần"

Đồng tử Số Tám liếc qua liếc lại, vô thức hỏi:

"Gì cơ?"

Ngay cả lão bảo vệ ngồi bên cạnh cũng vội vàng ngẩng đầu lên, dường như vô cùng để ý tới vấn đề này.

Lúc đầu Lục Tân còn hơi ngại, nhưng khi đối diện với bạn học cũ, còn là người mà mình vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng, cuối cùng hắn vẫn lấy hết dũng khí, thong thả nói:

"Một phần là vì ta muốn giúp đỡ thế giới này, thành lập nên quy tắc và trật tự cho nó..."

Số Tám nghe vậy thì không kiểm được mà giật mình:

"Phần còn lại thì sao?"

Lục Tân càng thêm ngại ngùng, qua một hồi sau, hắn mới nói:

"Õ trong thế giới đó, làm một người vừa có tiền vừa có thể diện"

Số Tám choáng váng cả người.

Ngay cả lão bảo vệ ngồi bên cạnh cũng ho mạnh một tiếng, như thể bị sặc rượu.

"Ngươi..."

Toàn bộ nỗi thương tâm và uể oải của Số Tám đã bị những lời này hòa tan, qua hồi lâu sau, hắn mới cất giọng khó tin:

"Ngươi đã đạt tới cấp độ ảo tưởng rồi mà, sao lại..."

Về điểm này, Lục Tân là người có quyền lên tiếng nhất, hắn nghiêm túc hỏi:

"Những thứ khác có thể ảo tượng ra được, vậy tiền có thể không?"

Số Tám tức khắc cạn lời.

"Nguyện vọng của ta chính là giúp thế giới này thành lập nên quy tắc và trật tự, sau đó trở thành một kẻ có tiền ở đó."

Dù sao cũng đã nói ra rồi, Lục Tân trái lại càng thêm bình tĩnh, còn cảm khái:

"Số Tám, lúc ta gặp ngươi khi vừa mới trở về từ thành phố Hỏa Chủng, ta thật sự rất hâm mộ ngươi."

"Vì ta cảm giác được sự quyết tâm vô cùng thuần khiết của ngươi."

"Tuy rằng, thể theo kết quả của sự việc này thì có vẻ sự thuần khiết của ngươi rất dễ dàng bi kẻ khác lợi dụng, nhưng ta vẫn rất hâm mộ ngươi."

"Vì ngươi biết bản thân muốn làm gì, cũng có can đảm đi thực hiện..."

"Ta nghĩ ta không thể thuần khiết được như vậy.

Hắn khẽ lắc đầu, thở dài:

"Vốn ta cũng từng nghĩ liệu bản thân có thể trở thành một người đơn giản, thuần khiết như vậy không. Nhưng trong lúc xét xử chính mình, ta phát hiện ta quả thật chỉ là một người vô cùng bình thường, ta chỉ mong mình có được một cuộc sống an ổn, cũng rất thích cảm giác kiếm tiền đầy túi..."

"Tiền đúng là thứ tốt..."

"Không cần đoạt, cũng không cần lừa, thậm chí không cần cưỡng ép mà vẫn có thể quang minh chính đại lấy được thứ mà mình muốn từ tay người khác"

"Tiền có thể khiến người khác tôn trọng chính mình, cũng có thể mang đến cho mình... cảm giác an toàn!"

"Tuy thường xuyên có người nói rằng tiền không thể giải quyết toàn bộ vấn đề trên thế giới."

"Nhưng thân là thứ có thể giải quyết nhiều vấn đề nhất, chẳng phải tiền chính là thứ tốt nhất trên thế giới sao?"

"Vậy nên, sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta cảm thấy bản thân không cản trở nên thuần khiết như thế nữa, cứ yên tâm sống sao cho tốt là được..."

Vì quá xúc động, Lục Tân vô thức phát biểu cả một tràng dài, sau đó mới nhìn về phía Số Tám lần nữa, nhỏ giọng nói:

"Hiểu rõ bản thân, vậy tâm trí cũng sẽ trở nên kiên định, cũng biết rõ phương hướng mà mình muốn đi. Thế nên, đối với chuyện của cô nhi viện, tôi cũng có suy nghĩ riêng của mình. Tựa như thứ ngươi theo đuổi chính là công bằng tuyệt đối và trả lại công đạo cho bạn bè lúc trước của mình, thì điều ta mong ước là có thể hoàn thành lời hứa của bản thân..."

"Vậy nên, Số Tám, ta mong ngươi sẽ giúp ta."

Sau khi nghe thấy những lời này, biểu cảm của Số Tám dần trở nên hỗn loạn.

"Có lẽ..."

Hắn muốn mở miệng nói gì đó, rồi lại ngừng lại vài giây, sau đó chậm rãi để lộ nụ cười khổ:

"Số Chín, thật khó để tưởng tượng ngươi sẽ nói ra những lời này...

"Ngươi học được từ đâu vậy..."

Lục Tân nghe thấy câu nói của hắn thì không nhịn được mà nở nụ Cười:

"Đọc sách nhiều vào thì ngươi cũng sẽ học được thôi."

"Từ sau khi rời khỏi cô nhi viện, ta vẫn luôn cố gắng học tập."

"Số Tám, lúc vừa mới gặp lại, ngươi từng nói thành tích lúc trước của ta không tốt, nhưng thật ra bây giờ ta đã có văn bằng đại học rồi...

Tuy Số Tám vẫn chưa đồng ý, nhưng có thể nhìn ra thái độ của hắn đã thả lòng rất nhiều.

Đến tận lúc này, trái tìm của Lục Tân mới nhẹ nhàng hơn đôi chút.

So với Người Cầm Kiếm, thái độ của Số Tám mới là thứ hắn quan tâm.

Cuối cùng thì suy nghĩ của mình và Số Tám cũng thống nhất với nhau.

Giờ phút này, rốt cuộc mình cũng có thể chân chính đối diện với Số Tám như khi đối diện với bạn học cũ.

Trong lúc Lục Tân và Số Tám nói chuyện, lão bảo vệ vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh uống rượu.

Ông dùng tăm xỉa răng, cẩn thận găm lòng trắng trong hột vịt lộn lên, cẩn thận đưa vào miệng, cắn từng chút một, ăn vô cùng cẩn thận.

Chỉ có người đã sống trong đói khổ quá lâu mới quen dùng cách này để uống rượu.

Đối với cuộc trò chuyện giữa Lục Tân và Số Tám, ông căn bản chẳng thèm để trong lòng, ngoại trừ thỉnh thoảng ngước mắt nhìn một cái thì phần lớn thời gian ông đều ngồi yên tĩnh uống rượu, tận đến lúc không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng, ông mới phát hiện Lục Tân đang nhìn mình.

Lúc này ông thong thả đặt ly rượu xuống, lấy khăn giấy lau sơ tay mình, rồi quay sang đón lấy ánh mắt của Lục Tân.

"Tới ta rồi đúng không?"

Lục Tân lẳng lặng nhìn lão bảo vệ, một bóng hình quen thuộc dân hiện lên trong đầu.

"Đúng vậy, thầy Tôn"

Hắn nhẹ nhàng gật đầu:

"Một trong hai vị trợ thủ đắc lực của lão viện trưởng lúc trước, thầy Tôn Chung"

Thời điểm Lục Tân thốt ra cái tên này, bầu không khí trong quán cơm lại trở nên căng như dây đàn.

Dù lão bảo vệ đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lâu, nhưng khi nghe thấy cái tên này, cả người vẫn không kiểm được mà cứng đờ.

"Thầy Tôn? Ngươi..."

Ngay cả Số Tám cũng vội ngẩng mạnh đầu, ánh mắt dán chặt lên gương mặt của lão bảo vệ.

Qua một hồi lâu, hình dáng lão bảo vệ trong mắt hắn bỗng hơi thay đổi, chồng lên một hình bóng khác.

Trong một thoáng, hắn thình lình nhớ ra thân phận của người này, đồng tử vội co nhỏ lại.

Trên thực tế, lúc trước ở tiểu học Trăng Máu, thời điểm lão bảo vệ cầm súng ngắn xuất hiện trước mặt mình, tức giận mắng mình hồi còn nhỏ, hắn cũng đã có cảm giác vô cùng quen thuộc, như thể trước đó mình từng gặp qua người này rồi.

Chỉ là những chuyện xảy ra kế tiếp càng thêm kinh khủng, chúng đóng chiếm toàn bộ tâm trí của hắn nên hắn mới không còn tâm tư để nghĩ tới những chuyện này.

Đến tận lúc này, khi Lục Tân đột ngột phơi bày thân phận của ông ta.

"Thật ra ta đã sớm nhận ra ngươi...

Lục Tân nhìn lão bảo vệ, bình tĩnh nói.

Trong ký ức của hắn, số lần ông xuất hiện thật ra rất nhiều, nhưng lần nào ông cũng chỉ núp trong một góc của ký ức.

"Giờ ngẫm lại, quả thật ta đã sớm nhận ra ngươi."

"Lúc trước, lần đầu tiên mà ta trở về cô nhi viện với cô giáo Tiểu Lộc, ta cũng đã nhận ra ngươi đang đảm nhận chức bảo vệ ở chỗ cô ấy"

"Chẳng qua, khi ấy ta chỉ có thể cưỡng ép bản thân làm như không quen biết ngươi"

"Nếu không, với trạng thái của ta khi đó, ta không thể xác định được liệu bản thân có bị mất khống chế mà lao lên giết chết ngươi không." "Thật ngại quá, thầy Tôn Chung, à hay ta nên gọi ngươi là... Trợ lý Tôn?" Quán cơm nho nhỏ như bị sét đánh trúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play