Khi Lục Tân và mẹ
theo vị tiến sĩ An của viện nghiên cứu cùng về tới căn cứ nghiên cứu lực lượng
tinh thần Thanh Cảng đã gây ra phản ứng vô cùng khủng bố.
Giờ đã là đêm
khuya, nhưng số nhân viên nghiên cứu đi ngủ rất ít.
Đám người này cứ
như chưa bao giờ để ý ngày sáng hay đêm tối, trong mắt cũng chỉ có công tác
nghiên cứu của mình.
Lục Tân rất thưởng
thức thái độ làm việc như vậy.
Nhưng cũng vì thế,
khi tiến sĩ An dẫn theo một đám nhân viên nghiên cứu viện nghiên cứu Nguyệt Thực
xuất hiện trong căn cứ thì lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt đếm không xuể. Ngay cả
vài giáo sư chỉ biết cắm đầu nghiên cứu cũng đều ngẩng phắt lên, ánh mắt họ
nhìn tiến sĩ An cứ như lấp lánh ánh sao vậy. Không cần biết là già, trẻ, nam, nữ
đều như bị nam châm hấp dẫn nhìn thẳng về phía... ngực tiến sĩ An... Là tấm thẻ
viện nghiên cứu Nguyệt Thực trên ngực cô ấy.
Đó chính là viện
nghiên cứu Nguyệt Thực đấy, là thánh địa bất cứ nhân viên nghiên cứu nào cũng
tha thiết ước mơ.
Trong mắt họ mà
nói, ngay cả người phụ nữ quyến rũ như tiến sĩ An cũng không hấp dẫn bằng tấm
thẻ tên nho nhỏ này.
"Hoan
nghênh! Hoan nghênh..."
Dù là đêm khuya,
giáo sư Bạch vẫn đang mặc một bộ u phục cổ điển hàng hiệu tao nhã, râu và tóc đều
chải đến cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả cây gậy chống nạm bạc trong tay cũng lau đến
bóng lưỡng. Ông dẫn theo nhân viên nghiên cứu của Thanh Cảng tới đón, từ xa đã
vươn tay tới trước mặt tiến sĩ An:
"Ta còn tưởng
viện nghiên cứu là bên tới sớm nhất mới phải, không ngờ đến giờ mới tới, chúng
ta nóng lòng mời các vị đến chỉ đạo công tác mà..."
"Bị vài
chuyện quấn chân nên tới muộn"
Tiến sĩ An cười
bắt tay với giáo sư Bạch:
"Chào giáo
sư Bạch."
"Tính đứng
lên ta nên gọi ngươi một tiếng sư huynh mới đúng.
Nếu lúc trước
ngươi ở lại viện nghiên cứu thì chắc hẳn bây giờ đã là người một mình đảm đương
một phía."
Giáo sư Bạch cười
đáp:
"Công tác
nghiên cứu thôi mà, mặc kệ tiến hành ở đâu đều có giá trị cả." "Không
biết viện nghiên cứu có cho đề nghị hoặc chỉ điểm gì với hạng mục nghiên cứu lần
này không?"
Lời này vừa ra,
các nhân viên nghiên cứu khác ở gần đó đều dừng công việc trong tai, vểnh tai
nghe cẩn thận.
Câu hỏi này đã đề
cập đến bản chất cuộc nghiên cứu lúc này.
"Khách tùy
theo chủ."
Nhưng ngoài dự
đoán mọi người là tiến sĩ An cười đáp như vậy.
"Chúng ta sẽ
chỉ làm đội nghiên cứu bình thường gia nhập thôi."
"Yên tâm
đi, chúng ta cũng sẽ giao đủ số lượng tài chính nghiên cứu chung kia"
Nghe vậy, một
chúng nhân viên nghiên cứu xung quanh đều thoáng thở phào nhẹ nhõm, vừa kinh ngạc
lại vui mừng.
Giáo sư Bạch lại
cười tít cả mắt, đến mức số nếp nhăn bình thường nỗ lực che giấu đều lộ hết cả
ra. Ông ta cười phất tay:
"Được được tốt, mau mau... mau bố trí chỗ nghỉ tạm cho chuyên gia của
viện nghiên cứu trước đã." "Không cần khách sáo như vậy..."
Tiến sĩ An cười
tủm tỉm nói:
"Trước mắt
tùy tiện kiếm cho họ một chỗ ngủ tạm là được rồi, về phần ta..."
Cô thoáng liếc về
phía Lục Tân theo vào phía sau mình:
"Tối nay ta
phải đến phòng vị này trước."
"Xoạt!
Một đám ánh mắt
khác thường soàn soạt lia về phía Lục Tân.
Lục Tân cũng bị
đánh cho trở tay không kịp, thoáng bất đắc dĩ nhìn tiến sĩ An: 'Cứ nhất định phải
nói thế mới chịu được à?"
Trước mắt bao
người, tiến sĩ An thật sự đi theo Lục Tân về phòng.
Đây là một căn
phòng vỏ Aluminium lâm thời dựng lên, nhưng bên trong bố trí thoải mái cực kỳ.
Không gian còn lớn
hơn phòng bình thường khá nhiều, thậm chí còn chia ra một gian trong, một gian
ngoài.
Lý do là vì ban
đầu khi Lục Tân tới bên này có nói sẽ đi cùng 'cô Lục" tới nên Thanh Cảng
lo hai người ở không tiện, dứt khoát thông hai phòng với nhau thành một...
"Thanh Cảng
đúng là không tồi chút nào, nhưng ở phương diện nào đó không thoát khỏi khuôn
sáo cổ hủ."
Tiến sĩ An vào
trong phòng là thản nhiên tự tại cứ như về nhà mình vậy. Sau khi xoay người
đánh giá một vòng thì ném túi nhỏ của mình lên ghế bạt, sau đó cười ha hả trước
ánh nhìn lén của đám người ngoài cửa, bước tới nhẹ nhàng đóng cửa.
Thậm chí còn vặn
khóa vang "lạch cạch:
"Lúc này
không biết phải hao tốn bao nhiêu nước miếng mới có thể giải thích rõ ràng hiểu
lầm..."
Lục Tân bất đắc
dĩ nghĩ vậy, sau đó nhìn về phía tiến sĩ An:
"Thế nghĩa
là sao?"
"Nhân viên
nghiên là người phát hiện vấn đề, cũng là người giải quyết vấn đề."
Tiến sĩ An cười
tủm tỉm lấy một gói kẹo mềm trong túi áo ra, vừa ăn vừa đưa cho Lục Tân một ít.
Thấy Lục Tân xua
tay từ chối, cô ấy mới nói tiếp:
"Khi nhân vật
như giáo sư Bạch cũng bắt đầu lo lắng vấn đề tranh đoạt quyền lực trong hiện thực
thì nội tâm ông ta đã chẳng còn thuần túy là một nhân viên nghiên cứu nữa rồi.
Trên thực tế, họ lo lắng viện nghiên cứu tạo thành ảnh hưởng hoặc gây trở ngại
cho nghiên cứu của họ hoàn toàn là suy nghĩ nhiều. Viện nghiên cứu Nguyệt Thực
sẽ không tranh đoạt mấy thứ này với bất cứ kẻ nào...
"Đương
nhiên..."
Cô chuyển hướng
câu chuyện, cười nói tiếp:
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.