Lục Phi nhận quà năm mới của Khương Giáng, sau
khi nhìn cô lên lầu, thì quay đầu trở về.
Anh không đi xe.
Dù sao cũng không xa lắm, anh còn là con trai,
có thể có nguy hiểm gì?
"Làm gì có ai tặng quà cho người khác mà
tặng đồ đã dùng chứ."
Đi trên đường, Lục Phi nhìn quà năm mới Khương
Giáng tặng cho anh, một cái khăn quàng cổ màu trắng mà cô đã dùng.
Tuy rằng ngoài miệng chê, nhưng khóe miệng lại
bất giác lộ ra nụ cười, ngay cả chính anh cũng không biết.
Một trận gió lạnh thổi tới, Lục Phi rùng mình
một cái, anh thuận tay quấn khăn quàng cổ màu trắng lên cổ mình, tiếp tục đi về
phía nhà.
Trở về nhà, dường như cha, mẹ đã ngủ.
Rửa mặt xong, Lục Phi đang định vào phòng ngủ
thì cửa phòng bên cạnh mở ra, Lục Kiến Quốc mặc áo ngủ đi ra, nhìn anh một cái.
"Về rồi à?"
"Vânh, ba, còn chưa ngủ sao?"
Lục Kiến Quốc cười nói: "Con còn chưa về,
ai có thể ngủ được? Nghe thấy tiếng động, mẹ con liền gọi ba ra ngoài xem, tiện
thể ba đi uống miếng nước.”
"À." Lục Phi đáp một tiếng: "Vậy
con ngủ trước.”
"Được."
Lục Kiến Quốc gật gật đầu, lúc lướt qua anh, đột
nhiên nhỏ giọng cười: "Lúc trước không nhìn ra, con còn có loại thiên phú
này, chỉ là sau này đừng làm loại chuyện này nữa, chú ý một chút, có rất nhiều
cách theo đuổi con gái, nên đừng có nghe chị họ con chỉ bậy.”
Lục Phi sửng sốt, đang định mở miệng giải
thích, cha đã đóng cửa đi vào.
“......”
.......
Nằm trên giường, Lục Phi không ngủ được.
Tối nay có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Bây giờ nghĩ lại, lòng anh vẫn có chút không
bình tĩnh.
Trước kia anh sẽ không vì xin lỗi một cô gái,
mà đi làm loại chuyện bắn pháo hoa phản nghịch này, càng sẽ không bị bắt vào đồn
cảnh sát.
Nhưng nếu hỏi anh một lần nữa, anh có hối hận
không?
Câu trả lời của anh sẽ là không.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.