Vì cùng Lục Phi bỏ
qua chuyện vị dâu tây.
Cho nên vào buổi
sáng, Khương Giáng cũng tiếp tục công cuộc chạy bộ buổi sáng của mình.
Đặt đồng hồ báo
thức trên điện thoại vào ban đêm, dậy đúng giờ và chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy nhiên, cô đã
do dự một lúc về vấn đề nên mặc bao nhiêu quần áo, nghĩ rằng Âu Tĩnh Nhã có thể
ở đó, cuối cùng mặc kệ trời lạnh mà chọn phong cách chú trọng đến vẻ đẹp.
Còn vấn đề ấm áp,
chạy là ấm thôi.
Không thể thua
khí thế!
Dù sao mấy ngày
nay mình cũng không đi chạy bộ buổi sáng, để cho Âu Tĩnh Nhã kia có cơ hội chạy
với Lục Phi mấy ngày.
“Bắt đầu chạy lại
rồi à?” Lưu Dương xoay người, nhìn Khương Giáng cười khẽ: "Hoà rồi sao?”
"Bọn mình vốn
không xảy ra chuyện gì!"
Lưu Dương nhắc nhở:
"Nhưng mà trời lạnh như vậy, mà cậu mặc ít như vậy? Không sợ cảm lạnh
sao!"
"Chạy bộ mà,
mặc nhiều làm gì!"
"..."
"Được rồi,
mình đi đây."
Khương Giáng ra cửa
rời đi, Lưu Dương trở mình trên giường nhìn trần nhà.
"May là mình
không có hẹn hò, nếu không trời lạnh như vậy mà còn phải ra ngoài hẹn hò, đúng
là mệt chết."
Theo Lưu Dương thấy,
mỗi buổi sáng Lục Phi và Khương Giáng không phải đi chạy bộ hay học thuộc tiếng
anh mà là hẹn hò.
Nhưng nghĩ lại,
cô ấy đột nhiên cảm thấy chia xót.
"Huhu(┯_┯)."
Cô ấy cũng muốn
ăn loại đau khổ này của tình yêu.
Ra khỏi ký túc
xá, đến sân thể dục, Khương Giáng không nhìn thấy Âu Tĩnh Nhã.
Không kiên trì nổi,
từ bỏ rồi sao?
Chỉ có chút nghị
lực như vậy mà cũng dám đoạt Lục Phi với tôi?
Khương Giáng rùng
mình một cái, sớm biết vậy thì hôm nay đã mặc nhiều một chút rồi.
Cô cầm Lục Phi
giao cho cô mấy từ tiếng Anh, vừa định chạy chợt nhớ tới một chuyện.
"Lần sau cậu
đừng cột tóc đuôi ngựa."
Nhớ lại lời nói
chiều hôm qua của ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.