Thiên Hữu liếc mắt nhìn Cao Tu Nhiên, đáy mắt lộ ra lạnh
lẽo: “Tôi vẫn thích mọi người gọi tôi là Jack hơn.” Thấy Jack kháng cự như vậy, Cao Tu Nhiên lập tức hiểu được
anh ấy có vấn đề. Cao Tu Nhiên gật gật đầu: “Nếu anh không muốn nói, vậy thì
tôi cũng không hỏi nữa.” Nói xong, đứng dậy mặc áo khoác đi ra ngoài. Thiên Hữu nhìn bóng lưng Cao Tu Nhiên rời đi, đáy mắt tràn
đầy rét lạnh. Anh ấy cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho An Tình. [Bà chủ, Cao Tu Nhiên hình như bắt đầu hoài nghi tôi rồi.] Chỉ chốc lát sau, tin nhắn của An Tình được gửi đến. [Không cần để ý tới, anh ta không có chứng cớ, sẽ không tùy
ý động đến anh đâu, anh cứ tiếp tục ở tập đoàn Cao thị đi.] Thiên Hữu nghĩ đến còn muốn tiếp tục diễn với bọn họ, trong
lòng rất khó chịu. Nhưng nghĩ đến là chuyện mà bà chủ phân phó, có khó chịu
cũng phải làm. [Được, tôi biết rồi, ngày họp cổ đông cô có tới không?] Vừa mới gửi qua, tin nhắn của An Tình truyền tới. [Tôi nghĩ rằng vào ngày hôm đó, tôi sẽ gửi cho anh một tin
nhắn.] Sau khi đọc tin, Thiên Hữu nằm trên ghế sô pha, cổ áo
nghiêng để lộ xương quai xanh tinh xảo. Dưới mái tóc ngắn mảnh mai là những đường nét tinh tế, đôi
môi mỏng gợi lên những đường cong quyến rũ. Hai mắt nhìn trần nhà, nghĩ thật lâu đã không gặp Kim Tuệ
Nghiên, đưa tay cầm lấy điện thoại di động bị ném trên sô pha. Gọi điện thoại cho Kim Tuệ Nghiên. Nghĩ đến sự lạnh lùng của cô ấy, bàn tay gọi điện thoại dừng
lại, những năm qua anh ấy đã được bao bọc bởi ngàn hoa. Sao lại không hạ gục được Kim Tuệ Nghiên, nghĩ đến đây lại
phiền não gãi gãi tóc. Mái tóc gọn gàng trong nháy mắt biến thành rất lộn xộn. Cuối cùng anh ấy vẫn cầm điện tho� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.