Dưới mái tóc lộn xộn, gương mặt tuấn tú càng có vẻ hoang dã.
Vứt bỏ quần áo trong tay, đi ra khỏi phòng nghiên cứu, lính
đánh thuê canh giữ ở cửa ôm súng đi theo phía sau anh ấy.
Đáy mắt Thiên Hữu tràn đầy lửa giận, mấy ngày nay anh ấy đi
tới đâu, đám lính đánh thuê này đều đi theo đến đó.
Anh ấy bỗng nhiên dừng bước, quay đầu hung tợn nhìn chằm
chằm lính đánh thuê trước mắt.
“Bây giờ tôi đi ngủ, anh cũng đi theo nữa à?”
“Anh cứ việc đi ngủ, đừng để ý đến tôi.”
“Anh...” Nhìn lính đánh thuê thân thể cường tráng trước mắt,
những lời chửi rủa của Thiên Hữu tiêu tán ở cổ họng.
Tức giận đẩy cửa ra, đi vào cởi giày ra, nằm trên giường.
An Tình cúp điện thoại, thật lâu không thể ngủ được, cảm
thấy có chuyện gì đang thoát ly sự khống chế của cô.
Nhìn bầu trời tối tăm, bao phủ khuôn viên trường sau khi đêm
đến.
Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Hữu.
Cũng trong đêm như vậy, cô ở bệnh viện chiến khu chăm sóc
bệnh nhân sau phẫu thuật.
Vào thời điểm đó, các bác sĩ của bệnh viện đến từ khắp nơi
trên thế giới và mọi người không biết nhau.
Sau khi bệnh viện bị đánh bom, mọi người tụ tập lại với
nhau.
Họ sử dụng một vài miếng vải trắng để làm cái lều đơn giản,
ngăn cách làm phòng bệnh.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên vải trắng giống như một lớp lụa
mỏng.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.