Chồng của Văn Nhị Nương ra đi sớm, một mình bà ấy khó khăn nuôi dạy hai đứa con.

Sau khi con gái kết hôn, bà ấy và con trai Đông Tử sống nương tựa lẫn nhau. Khi còn nhỏ Đông Tử rất ngoan ngoãn, nhưng lớn lên hắn ta ngày càng hư hỏng và không nghe lời, mười mấy tuổi đầu, hắn ta đã học cách hút thuốc, uống rượu, chơi bài với những tên lưu manh đầu đường, bà ấy phải đút lót nhờ giúp đỡ để tìm cho hắn ta một công việc trong nhà máy, hắn ta lại thấy công việc nhàm chán, lương quá thấp nên không muốn làm, hàng ngày lêu lổng ngoài đường.

Bà ấy luôn lo rằng con trai mình sẽ học thói xấu từ những tên côn đồ đó, nhưng bà ấy không ngờ rằng hắn ta đã học thói hư, còn đánh người ta đến vào bệnh viện.

Văn Nhị Nương rất đau lòng, kể từ khi con trai bị bắt đưa đến đồn công an, mỗi ngày ở nhà bà ấy lấy nước mắt rửa mặt, không nghĩ đến trà, không nghĩ đến cơm, sau giờ làm việc lại nhớ con trai, thỉnh thoảng đến đồn công an muốn thăm con.

Bà ấy đã ở đây nhiều ngày, đồng chí công an cũng đã quen biết bà ấy, mỗi lần gặp đều khuyên bà ấy nên về đi đừng đến nữa, bây giờ đến đây cũng không gặp được con trai bà ấy.

Nhưng Văn Nhị Nương không bỏ cuộc, cho dù không gặp được con, có thể gần con trai một chút cũng được, mỗi ngày bà ấy vẫn đến đây.

Hôm nay, bà ấy ăn tối xong, đi bộ bốn dặm đến đó, khi sắp đến đồn bà ấy thấy một người đàn ông cầm hộp cơm trông rất quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu Văn Nhị Nương cũng không nhớ ra.

Cho đến khi đối phương tiến vào đồn công an, ánh đèn chiếu vào mặt ông ta, lúc ông ta cúi đầu xuống, cuối cùng Văn Nhị Nương cũng nhận ra đối phương.

Đó không phải là người đàn ông đã lén lút nói chuyện với Đông Tử ở đầu hẻm lúc trước sao? Khi đó, ông ta còn nhét cho Đông Tử một thứ gì đó, khi nhìn thấy bà ấy cả hai nhanh chóng giấu đi ngay.

Sau đó, bà ấy hỏi Đông Tử, nhưng Đông Tử không nói bất cứ điều gì, trong vòng hai ngày sau, hắn ta quay về với một chiếc TV màu 18 inch, đó là nguyên nhân sâu xa khiến Đông Tử phải ngồi tù.

Nhất định là từ người này, nếu không Đông Tử lấy đâu ra tiền?

Cuối cùng cũng tìm ra thủ phạm, Văn Nhị Nương vô cùng kích động, bà ấy bước tới nắm lấy vai ông ta, hét lớn khiến các đồng chí công an bên trong nhanh chóng hoảng hốt.

Hai anh công an chạy ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Văn Nhị Nương chỉ vào Vương Mậu Tài nói: "Đồng chí công an, chính là ông ta. Chính mắt tôi nhìn thấy ông ta đưa tiền cho con trai tôi. Ông ta mới là kẻ chủ mưu đằng sau, mau bắt ông ta đi! Nếu bắt được ông ta, có phải con trai tôi được thả không?"

Công an nhận ra Văn Nhị Nương, vì vậy đương nhiên họ biết bà ấy đang nói về vụ án nào. Những đứa nhóc kia tuy trẻ tuổi nhưng rất trung thành, đương nhiên có thể là đối phương cho quá nhiều, sau khi bị giam giữ, họ không khai bất cứ thứ gì, nhất quyết nói do họ thấy TV không tốt nên muốn trả lại, sau đó tranh chấp với nhân viên bán hàng, do nóng giận đã ra tay.

Nhưng họ là những thanh niên không đi làm, gia đình không khá giả thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc TV màu?

Vụ án vẫn chưa có tiến triển gì, đang chuẩn bị giao cho cơ quan tư pháp để truy tố và kết án thì bất ngờ lại xuất hiện manh mối mới.

“Văn Nhị Nương, chị chắc chắn chứ?”

Văn Nhị Nương gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, chính là ông ta. Hai ngày trước khi con trai tôi mua TV về, ông ta lén lút đến gần nhà tôi, dúi tiền cho con trai tôi."

"Không có, tôi không hề biết bà, đồ điên, đồng chí công an, bà ta nói điêu, bà ta vu khống tôi, bà ta vu khống…” Tất nhiên Vương Mậu Tài không thể ngồi yên, sau khi bình tĩnh lại, ông ta thà chết không thừa nhận lời buộc tội của Văn Nhị Nương.

"Đồng chí công an, chính là ông ta, tôi tuyệt đối không nhận nhầm, ngày đó chính mắt tôi nhìn thấy."

"Mụ điên, cút khỏi đây, đừng có cắn bậy nếu không tôi kiện bà đó!" Vương Mậu Tài miệng hùm gan sứa hét lên.

Nhìn thấy hai người đang mắng chửi nhau trong đồn công an, anh công an nhanh chóng tách họ ra: "Im lặng, ông tên gì?"

Vương Mậu Tài bị nhắc đến, trong lòng chột dạ, không dám nhìn vào mắt cảnh sát: “Tôi, tên tôi là Vương Mậu Tài, đồng chí công an, tôi thực sự không biết người phụ nữ này, tôi cũng không biết bà ta đang nói cái gì."

"Ông có biết hay không thì điều tra xong sẽ biết, ông đi cùng chúng tôi lập biên bản, Văn Nhị Nương, chị với anh ta đi vào, nói cho anh ta biết những gì chị biết.”

Cảnh sát lần lượt đưa hai người vào phòng thẩm vấn.

Sau khi nghe tin Diệp Mạn và Chung Tiểu Cầm đến, tình cờ nhìn thấy cảnh này.

Cả hai đều không thể tin được, thật là trùng hợp. Việc quản lý Vương bị lộ một cách kịch tính như vậy nằm ngoài dự đoán của họ.

Chung Tiểu Cầm nhẹ nhàng nói: "Giám đốc, chúng ta sẽ xuất hiện ngay bây giờ sao?"

Diệp Mạn suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đi hỏi thăm quản lý Thường về tình hình đi, chị ra ngoài gọi điện thoại."

Vương Mậu Tài tự mình giao đến tận cửa, nếu không đền đáp một món quà lớn thì làm sao xứng đáng với việc năm xưa quản lý Vương đã nhiều lần "giúp đỡ" cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ?

Diệp Mạn đi ra khỏi đồn công an, đứng ở ven đường cách lối vào không xa, gọi điện trước cho "Nhật Báo Vân Trung", thật trùng hợp, phóng viên Trang vẫn đang làm bản thảo ở tòa soạn. Nghe tin xuất hiện thủ phạm thực sự của vụ xúi giục người đánh nhau ở cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, phóng viên Trang lập tức nói rằng cô ấy sẽ đến ngay.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn lại gọi đến đài truyền hình Vân Trung, nhân viên trực là một người không quen biết. Là một công dân nhiệt tình, cô đã cung cấp manh mối tin tức cho đài truyền hình Vân Trung, giám đốc Hồ của nhà máy sản xuất máy giặt Phụng Hà và cựu quản lý bộ phận bán hàng Thường An Toàn đã đánh nhau, cùng bị đưa đến đồn công an.

Về việc họ có cử phóng viên hay không, điều đó tùy thuộc vào họ. Nếu đài truyền hình Vân Trung không sắp xếp người đến, ngày mai đây sẽ là tin độc quyền của "Nhật Báo Vân Trung".

Sau khi gọi hai cuộc điện thoại, Diệp Mạn quay lại đồn cảnh sát.

Chung Tiểu Cầm đã hỏi qua tình hình: "Em nghe nói giám đốc Hồ đã ra tay trước. Cả hai đều chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, có thể không lâu sau họ sẽ được ra ngoài. Người đằng kia là vợ của giám đốc Hồ, còn người còn lại là vợ của quản lý Thường.”

Diệp Mạn liếc nhìn hai người phụ nữ trung niên đang ngồi trong sảnh, rõ ràng vợ của giám đốc Hồ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, có điều liên tục nhìn vào bên trong, còn vợ của quản lý Thường thì khác, chị ấy ngồi một góc lặng lẽ lau nước mắt.

Diệp Mạn đi tới, lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa cho đối phương: “Chị dâu yên tâm, quản lý Thường sẽ không sao đâu.”

Tiểu Phân nhận lấy chiếc khăn tay, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Mạn, nhanh chóng đứng dậy: "Diệp... giám đốc Diệp, tôi xin lỗi, đã khuya rồi mà tôi lại gọi cho cô."

Chị ấy cũng không còn cách nào khác, xung quanh người trong gia đình đều làm nhân viên ở nhà máy sản xuất máy giặt, ít nhiều phải nhìn sắc mặt của giám đốc Hồ, vì vậy thật không dễ để chị ấy gọi cho những người thân, đọc truyện miễn phí trên tyt . novel, bạn bè đó, nên nhờ một người họ hàng xa thông báo cho Diệp Mạn, không ngờ Diệp Mạn lại chạy đến nhanh như vậy.

Diệp Mạn cười nói: "Việc nên làm, chị dâu lau nước mắt đi, nếu không sau khi quản lý Thường ra sẽ thấy đau lòng hơn."

Tiểu Phân bị trêu chọc hơi xấu hổ, vội vàng lau nước mắt, nín khóc nhìn vào bên trong, lo lắng hỏi: "Lão Thường không sao chứ?"

"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Đây chỉ là một vụ đánh nhau bình thường thôi. Thương tích của hai bên không nghiêm trọng, tôi đoán sẽ trả chi phí thuốc men rồi hòa giải." Diệp Mạn an ủi chị ấy.

Tiểu Phân có chút yên tâm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Lão Thường này đã có tuổi như vậy rồi, sao lại bốc đồng như vậy, đánh nhau cùng người khác."

Mọi người đợi ở sảnh một lúc, rất nhanh đã có kết quả.

Vụ xung đột này có thể được coi là tranh chấp giữa những người hàng xóm, cách xử lý của đồn công an cũng giống như những gì Diệp Mạn đã nói. Bời vì giám đốc Hồ ra tay trước nên ông ta phải trả cho quản lý Thường một khoản chi phí thuốc men.

Sau khi bị đánh lại còn mất tiền, giám đốc Hồ thấy khó chịu, muốn nói gì đó, vợ ông ta biết tính nên vội vàng tiến lên giữ ông ta lại, nói với quản lý Thường: "Rất xin lỗi, quản lý Thường, hôm nay Lão Hồ chúng tôi có chút bốc đồng, thật sự xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ thanh toán chi phí thuốc men."

Thường An Toàn xua tay: "Không sao đâu, chị dâu, chỉ là một ít tiền thôi."

Là vợ của giám đốc Hồ, vợ của giám đốc nhà máy nhưng với m�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play