“Thị trưởng, không hay rồi!” Thư ký
La lo lắng chạy đến văn phòng của thị trưởng Mao, ngay cả cửa cũng không thèm
gõ mà xông thẳng vào.
Thị trưởng Mao đang xử lý văn kiện,
nghe thấy giọng nói hấp tấp của anh ta thì từ ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì à,
sao mà luống cuống thế?”
Thư ký La thở hổn hển nói: “Hai
ngày nay không biết có một vài người nghe được tin đồn từ đâu mà biết được giám
đốc Diệp không muốn góp vốn với Phú Hữu, có mấy người chạy đến tìm giám đốc
Diệp, có người thì nhẹ nhàng khuyên bảo, cũng có người chỉ vào mũi giám đốc
Diệp mắng cô ấy ích kỷ, không có chủ nghĩa tinh thần tập thể, giám đốc Diệp tức
giận triệu tập cuộc họp nhân viên để tuyên bố, cuối tháng cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ sẽ ngừng sản xuất, thiết bị sẽ được chuyển đến thành phố Phụng Hà.”
Bộp!
Ngòi bút máy trong tay của thị
trưởng Mao vừa dùng sức thì đã gãy luôn rồi, vết mực đã phủ lên trang giấy
trắng nhưng ông ta không hề quan tâm những điều này, chần chừ đứng dậy: “Chuyện
từ khi nào?”
“Từ hai giờ chiều nay. Nghe nói lúc
đó giám đốc Diệp còn đóng cửa không tiếp mấy vị cán bộ nữa, nói là đi dự thính
rồi.” Thư ký La chán nản nói: “Những người này quá vội vàng rồi, mấy chuyện
tốt đều bị bọn họ làm cho hư hết.”
Chứ còn gì, trong huyện đều không
dám ép Diệp Mạn quá mức, những người này cũng hay thật, lãnh đạo chưa nói gì mà
bọn họ đã lo lắng nhảy dựng lên hơn bất kỳ ai rồi. Giờ thì hay rồi, một đơn vị
bị bọn họ ép đi luôn rồi, bọn họ có xứng đáng với hơn tám trăm nhân viên bị mất
việc rồi lại tìm việc của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không?
Thị trưởng Mao vô cùng tức giận
nhưng lúc này có tức giận mà đi truy cứu trách nhiệm cũng vô ích, việc cấp bách
nhất là tìm cách cứu vãn.
Ông ta hỏi: “Phía Takahashi Yu và
Chương Hồi biết chuyện này không?”
“Phía huyện vẫn chưa thông báo cho
họ, nhưng...” Thư ký La dừng một chút rồi nói: “Chắc chắn có người đã thông
báo cho họ rồi, chỉ sợ là tin tức của họ không chậm hơn chúng ta là bao.”
Bây giờ Takahashi Yu và Chương Hồi
chính là ông thần tài của huyện Trường Vĩnh bọn họ, bao nhiêu con mắt đang nhìn
vào muốn làm thân với bọn họ, vừa có một chút biến động nhỏ thì nhất định có
người vội vàng bán đi.
Thị trưởng Mao cau mày, trầm tư mấy
giây rồi hỏi: “Vậy hai ngày nay Takahashi Yu và Chương Hồi có hành động gì
không?”
“Không có, nhân viên tiếp tân mà
chúng ta sắp xếp nói hai ngày nay bọn họ không hề lo lắng chút nào, vẫn luôn đi
tham quan một vài thắng cảnh của huyện chúng ta, du ngoạn núi non sông nước,
thưởng thức đặc sản địa phương của chúng ta.” Thư ký La suy nghĩ rồi nói.
Thị trưởng Mao cười lạnh: “Đương
nhiên bọn họ không lo lắng. Bọn họ chẳng cần làm gì, tự có một đám người chạy
tới giúp đỡ, lo lắng thay cho bọn họ để giúp bọn họ đạt được những điều mình
muốn.”
Thư ký La hơi đỏ mắt, anh ta chính
là một trong số đó, còn là người đến sớm nhất.
“Vậy thị trưởng, bây giờ chúng ta
nên làm sao đây?”
Thị trưởng Mao xoa trán: “Thông báo
cho các lãnh đạo chính trong huyện mở một cuộc họp nhỏ đi, một lát nữa đi tìm
Takahashi Yu và Chương Hồi. Nếu như bọn họ muốn đất đai và nhà máy của Lão Sư
Phụ thì cho bọn họ, điều kiện ưu đãi, trong huyện có thể nhượng bộ thì nhượng
bộ, bọn họ chịu đầu tư thì quyết định vậy đi, không chịu thì cút!”
Thư ký La nghe thấy được sự tức
giận của thị trưởng Mao, không dám nhiều lời: “Vâng.”
Đương nhiên cuộc họp này cũng không
mấy vui vẻ.
Rất nhiều lãnh đạo trong huyện không
thể hiểu được sự kiên trì của Diệp Mạn. Một cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mấy
trăm người và khoản đầu tư hai trăm triệu, bên nặng bên nhẹ còn cần phải nói
sao? Vì vậy rất nhiều người vẫn kiên trì đi tìm Diệp Mạn, định thuyết phục cô
thỏa hiệp.
Thị trưởng Mao nghe thấy những lời
này thì tức giận: “Thuyết phục thế nào? Đe dọa dụ dỗ? Người ta đã dứt khoát
không làm nữa rồi, kéo thiết bị và người đi, anh có thể làm sao nữa? Chẳng lẽ
anh muốn giữ thiết bị của người ta lại? Đủ rồi, một đám đàn ông luân phiên ra
trận chỉ trỏ vào một cô gái, bắt người ta phải đồng ý, có mất mặt không?”
Nói đến mức khiến cho gương mặt của
mấy người không vui vẻ gì, nhưng trước sự mạnh mẽ của thị trưởng Mao, không ai
dám đập bàn chống đối lại ông ta.
Thị trưởng Mao vẫn không vui vẻ,
quét mắt nhìn mấy người vui vẻ nhất một cái: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi,
một lát nữa chúng ta đến tìm Takahashi Yu và Chương Hồi, đưa ra những điều kiện
có thể đưa trong huyện, bọn họ chịu đầu tư thì giữ lại, không chịu thì thôi.”
“Thị trưởng Mao, đây... đây sao mà
được? Điều kiện ưu đãi của chúng ta nơi khác cũng có thể cung cấp mà, hơn nữa
điều kiện giao thông trong thành phố còn tốt hơn chỗ này của chúng ta rất
nhiều.” Một cán bộ đứng dậy, khó xử nói.
Huyện bọn họ vẫn chưa có đường sắt,
đường quốc lộ vẫn chưa xây dựng xong, cơ sở hạ tầng và đồng bộ doanh nghiệp
trong huyện càng không có, vốn dĩ không thể cạnh tranh với những thành phố có
điều kiện kinh tế tốt hơn thì lấy gì để xúc tiến đầu tư? Sự cung cấp về các
phương diện như thuế, đất đai vẫn chưa đủ, bởi vì những thành phố khác vì để
thu hút vốn nước ngoài cũng sẽ đưa ra những điều kiện ưu đãi giống vậy.
Sao thị trưởng Mao lại không biết
điều này, ông ta thở dài nói: “Tôi biết suy nghĩ của các vị, tôi cũng giống
mọi người, cũng hy vọng chuyện này có thể thành. Nhưng mọi chuyện đến nước này
thì mọi người cũng nên hiểu, Diệp Mạn sẽ không thỏa hiệp đâu. Bây giờ chuyện
quan trọng nhất là xem rốt cuộc Phú Hữu có thái độ gì, chúng ta giữ được thì
tất nhiên là tốt nhất, không giữ được, chúng ta cũng không thể mất đi cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ, mất cả chì lẫn chài. Từ khi cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đến
nay mới vừa tròn một năm, đã cung cấp hơn tám trăm công việc cho huyện, dựa vào
xu hướng phát triển của bọn họ, số lượng nhân viên cuối năm nhất định sẽ đột
phá hơn một nghìn, trở thành doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất toàn huyện.
Điều này có liên quan đến vấn đề sinh kế của hơn một nghìn hộ gia đình, nếu như
Phú Hữu không đầu tư mà Lão Sư Phụ cũng đi mất, chúng ta đều là tội nhân của
hơn một nghìn gia đình mất việc, các anh có gánh nổi không?”
Tội danh này có hơi nghiêm trọng
rồi.
Có người lúng túng nói: “Thị trưởng
Mao, không đến mức vậy chứ? Chúng ta, chúng ta đều là vì bộ mặt của huyện.”
Thị trưởng Mao bình tĩnh nói: “Sao
không đến nỗi được? Mấy tiền lệ nhiệt tình cộng ngu si bằng phá hoại
thì ít quá nhỉ? Bây giờ chuyện đã thành như vậy, chắc chắn Phú Hữu sẽ
nhanh chóng thể hiện thái độ, đọc truyện trên app truyenfull nha mấy hai,
nếu như bọn họ chịu đầu tư, đương nhiên mọi người đều vui vẻ, nếu như không
chịu, vậy chúng ta đi tìm cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, cố gắng giữ lại, nói
chung không thể để cuối cùng không còn gì được!”
Còn không phải sao.
Chuyện hôm nay Diệp Mạn đột nhiên mở
cuộc họp nhân viên, bày tỏ thái độ ở trước mặt của hơn tám trăm người, bọn họ
đều đã nghe nói rồi, một chuyện làm không tốt thì thật sự là xôi hỏng bỏng
không, cái gì cũng không còn nữa.
Thấy không còn ai có ý kiến, thị
trưởng Mao trực tiếp bày tỏ: “Cứ quyết định vậy đi, nếu như không có chuyện gì
quan trọng thì đến khách sạn cùng tôi, tìm Takahashi Yu xem thái độ của ông
ấy.”
Takahashi Yu vừa nghe nói về hành
động của Diệp Mạn hồi chiều: “Chương Hồi, nữ giám đốc các anh thật dứt khoát,
dám đối chọi với huyện!”
Chương Hồi cười nói: “Nếu không kiên
quyết thì nữ đồng chí trẻ tuổi không có bất kỳ bối cảnh hay tư bản chống đỡ nào
như cô ấy sao có thể trong vòng một năm đã khiến cho cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ đạt đến trình độ này.”
Takahashi Yu tán thành gật đầu:
“Đúng vậy, quả thật là một nhân tài, đáng tiếc lại không thức thời.”
Chương Hồi cười nhẹ: “Cuối cùng thì
cô ấy cũng s� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.