Diệp Bảo Hoa vừa đi, Tiêu Thư Dương liền đi tới, Diệp Mạn
mỉm cười chào hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Tiêu, anh...”
Lời còn chưa dứt đã bị Tiêu Thư Dương vội vàng cắt ngang:
“Người đàn ông khi nãy là ai?”
Lúc đầu Diệp Mạn còn chưa phản ứng kịp, sửng sốt thuận theo
ánh mắt của Tiêu Thư Dương nhìn thấy Diệp Bảo Hoa đang băng qua đường, lập tức
hiểu rõ anh ta đang nói người nào. Buồn cười ghê, anh ta có quan hệ gì với cô
chứ? Có quyền gì đến chất vấn cô?
Diệp Mạn ngay cả mỉm cười qua loa cũng lười làm, cô lạnh
nhạt nói: “Tổng giám đốc Tiêu, đây là chuyện riêng của tôi không có quan hệ gì
với anh nhỉ.”
Tiêu Thư Dương mấp máy môi, ngực phập phồng kịch liệt, tâm
tình rất kích động: “Tổng giám đốc Diệp, đã lâu như vậy rồi, tâm ý của tôi cô
hẳn là hiểu rõ chứ.”
Diệp Mạn cười lạnh: “Không hiểu, tôi khuyên tổng giám đốc
Tiêu nên cẩn thận lời nói, nếu không ngay cả bạn bè ngoài mặt chúng ta cũng
không làm được rồi.”
Nếu không phải sau này bọn họ rất có thể sẽ còn chạm mặt
trên thương trường thì Diệp Mạn thật sự rất muốn cà khịa anh ta một trận. Người
này thực sự là tự đại lại tự mình đa tình, không biết thức thời là gì, thái độ
của cô vẫn luôn rất rõ ràng có được không, hôm nay anh ta còn chạy tới đây với
dáng vẻ bắt quả tang tại trận, nực cười, cũng không xem lại thân phận của mình
là gì!
Đụng vào tấm bản cứng Diệp Mạn, sắc mặt của Tiêu Thư Dương
rất khó coi, anh ta mím chặt môi rồi nới lỏng ra, lặp đi lặp lại mấy lần như
thế mới thốt ra mấy chữ từ trong miệng: “Vừa nãy Chương Hồi đã đến tìm tôi.”
Diệp Mạn nghe được tin này có chút ngoài ý muốn, nhưng liên
quan gì đến cô đâu.
“Tổng giám đốc Tiêu nói với tôi việc này làm gì?” Cô lãnh
đạm hỏi.
Tiêu Thư Dương hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: “Anh ta
khuyên tôi hợp tác cùng anh ta, tiến cử sản phẩm của Phú Hữu cạnh tranh với các
cô, tranh giành thị trường của các cô. Anh ta nói sản phẩm của Giáp Thiên Hạ
chúng tôi không thể cạnh tranh với Lão Sư Phụ các cô, chỉ có thể hợp tác với
anh ta mới có thể chiếm giữ một chỗ đứng trên thị trường.”
Đây quả thật giống như phong cách làm việc của Chương Hồi.
Hơn nữa lời nói của Chương Hồi cũng không phải là không có đạo lý, Giáp Thiên
Hạ lấy hàng từ các nhà máy, giá cả vốn là không sánh bằng Cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ bọn họ. Đương nhiên, nếu là hai bên có thể đạt được sự hợp tác đối với
Phú Hữu cũng rất có lợi, về kênh truyền hình bọn họ đang rơi ở phía sau Cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ và nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phụng Hà, nếu
như có thể tranh giành được bên Tiêu Thư Dương sẽ mở ra một đường dây tiêu thụ
mới, bù đắp cho sự thiếu hụt của cửa hàng bách hóa, hơn nữa có thể nhờ sự giúp
đỡ của các cửa hàng bên ngoại tỉnh của Giáp Thiên Hạ vươn ra khỏi tỉnh Vân
Trung. Từ phương diện này mà nói, Chương Hồi nói đúng, đây là một cuộc hợp tác
cả hai cùng có lợi.
Diệp Mạn phản ứng bình thường: “À.”
Tiêu Thư Dương không ngờ tới cô lại phản ứng như vậy, yết
hầu chuyển động vài cái, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô: “Tổng giám đốc
Diệp không có gì muốn nói à?”
Diệp Mạn buồn cười hỏi lại: “Tổng giám đốc Tiêu, đây là
chuyện của hai đơn vị các anh, có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi có thể nói gì?
Tôi nên nói gì đây? Nói cái gì cũng không thích hợp nhỉ?”
Tiêu Thư Dương có chút nổi nóng, dứt khoát hỏi: “Bộ cô không
lo lắng tôi thực sự hợp tác cùng anh ta chĩa mũi nhọn vào Lão Sư Phụ sao?”
Diệp Mạn châm biếm nói: “Tổng giám đốc Tiêu, Lão Sư Phụ và
Giáp Thiên Hạ còn có Phú Hữu vốn dĩ chính là đối thủ cạnh tranh, bộ trước kia
tổng giám đốc Tiêu không có chĩa mũi nhọn vào Lão Sư Phụ hả?”
Thị trường chỉ lớn như vậy, ai cũng muốn ăn sạch một miếng
thịt lớn nhất, ắt sẽ phải cạnh tranh. Đây là đối lập tự nhiên giữa hai bên lập
trường giai cấp, trước khi Phú Hữu tiến đến, Lão Sư Phụ cùng Giáp Thiên Hạ cũng
có nhiều cạnh tranh, bây giờ chẳng qua là nhiều thêm một đối thủ mà thôi. Liên
minh giữa đối thủ với đối thủ, đâm sau lưng cũng là chuyện thường xảy ra trên
thương trường, có gì mà ngạc nhiên, ngày nào đó hiệu suất của Cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ bọn họ làm không được tốt, đều có thể sẽ tiến cử sản phẩm của Phú
Hữu.
Tiêu Thư Dương nhìn Diệp Mạn thật sâu: “Nhưng chúng ta có
thể trở thành đồng bạn thân thiết gắn bó đấy, chỉ cần cô chút…”
Diệp Mạn đưa tay ngăn anh ta lại: “Tổng giám đốc Tiêu, tính
tình con người tôi độc lập, càng thích tự mình làm ăn riêng lẻ, tự mình làm chủ
lo quản việc nhà. Nếu như muốn tìm đồng bạn hợp tác, lúc đầu tôi đáp ứng Phú
Hữu không phải là được rồi sao, hai trăm triệu đó, tổng giám đốc Tiêu anh không
thể đưa ra cái giá cao như vậy nhỉ. Tổng giám đốc Chương còn nói gì nữa thì anh
cũng không cần nói lại với tôi, đây là chuyện giữa các anh không có quan hệ gì
đến Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi, anh đáp ứng cũng được, không đáp ứng
cũng được, đều không có bất kỳ quan hệ gì đến Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và
tôi cả, cũng không cần nói với tôi!”
Anh ta đã nói đến nước này rồi, nhưng vẫn bị Diệp Mạn cự
tuyệt không chút do dự. Suy cho cùng thì Tiêu Thư Dương xuất thân là anh trai
công tử nhà giàu, mặt mũi tốt, muốn buông bỏ tư thái lại không có cách nào
triệt để bỏ được. Anh ta liếc nhìn Diệp Mạn một cái, tự giễu nói: “Được, coi
như tôi làm việc không nên làm, là tôi tự mình đa tình!”
Diệp Mạn không tiếp lời này: “Tổng giám đốc Tiêu, không còn
việc gì nữa thì tôi đi vào trước, trong cửa hàng còn có việc.”
“Cô cứ tự nhiên!” Tiêu Thư Dương nhún nhún vai, xoay người
đi về chỗ đỗ xe.
Diệp Mạn không quan tâm anh ta, sải bước trở về trong cửa
hàng.
Vào cửa cô liền hỏi Tiểu Trần: “Đưa cậu ta lên xe chưa?”
Tiểu Trần gật đầu: “Đưa rồi, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu ta
lên xe.”
Diệp Mạn gật đầu: “Vậy thì tốt, đã làm phiền anh rồi, anh
làm việc tiếp đi. Tiểu Cầm, em đi với chị một chút.”
Chung Tiểu Cầm đi theo vào phòng làm việc thì hỏi: “Tổng
giám đốc Diệp, vừa rồi tổng giám đốc Tiêu kia lại tới nữa đúng không, nếu chị
không muốn gặp anh ta lần sau em sẽ ngăn anh ta ở bên ngoài.”
Diệp Mạn khoác tay: “Không cần, hôm nay chịu chèn ép, đoán chừng
một thời gian tới anh ta sẽ không đến đâu. Anh ta… ngược lại mang đến cho chị một tin tức, Phú
Hữu tìm tới Giáp Thiên Hạ, muốn đi trên con đường của Giáp Thiên Hạ.”
Chung Tiểu Cầm lập tức sốt ruột hỏi: “Vậy tổng giám đốc
Tiêu đồng ý rồi ư?”
Diệp Mạn khẽ gật đầu: “Tạm thời thì chưa, phỏng chừng vẫn
còn đang suy nghĩ. tuy Giáp Thiên Hạ là sản nghiệp tư nhân của Tiêu Thư Dương
nhưng ở mảng TV này vẫn luôn ủng hộ giám đốc Tôn, chị có đi qua vài cửa hàng
Giáp Thiên Hạ, truyen yeu thich, TV màu của nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng
Hà dù sao vẫn là bày ở vị trí bắt mắt nhất. Tiêu Thư Dương và giám đốc Tôn tình
cảm rất tốt, lúc trước anh ta gây dựng sự nghiệp, giám đốc Tôn cũng đã hỗ trợ
cho anh ta rất nhiều, lần này anh ta phải đứng trước lựa chọn giữa tình và
nghĩa, có lẽ rất đau đầu.”
Chung Tiểu Cầm rất cao hứng: “Vậy không phải tốt sao, hy
vọng anh ta từ chối Phú Hữu. Cho dù không từ chối thì cãi nhau mà trở mặt với
giám đốc Tôn cũng tốt.”
Diệp Mạn giật giật khóe miệng nói: “Không đâu, cho dù anh ta
lựa chọn Phú Hữu, giám đốc Tôn hẳn là cũng sẽ không trách móc anh ta, Giáp
Thiên Hạ cũng phải sinh tồn. Nếu chị là anh ta thì sẽ nhân cơ hội này đàm phán điều kiện với Phú
Hữu, kiếm được nhiều chỗ tốt hơn. Thôi vậy, anh ta chọn thế nào chúng ta không
quản được, chỉ có thể tăng tốc phát triển bản thân, chỉ có bên trong Cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ phát triển rồi, mới không sợ những mưa gió phía bên ngoài.”
Chung Tiểu Cầm dùng sức gật đầu: “Ừ.”
Diệp Mạn thu lại nụ cười nói: “Tìm em là có một chuyện muốn
nói với em, vừa nãy Diệp Bảo Hoa đến tìm chị rồi.”
“Cậu ta đến tỉnh thành rồi?” Chung Tiểu Cầm kêu lên: “Thằng
nhóc này thật sự là âm hồn không tan, vậy mà tìm đến nơi này luôn rồi.”
Diệp Mạn gật đầu: “Chị để cho Tiểu Trần đưa cậu ta lên xe
rồi, nhưng chị lo lắng nó vẫn sẽ lại trở về. Em chú ý một chút, nếu như nhìn
thấy cậu ta lập tức báo cho chị biết, ngoài ra nếu như cậu ta đến cửa hàng tìm
chị thì em đừng cho cậu ta tiến vào, cũng nói rõ ràng với các nhân viên cửa
hàng, đây là tên du thủ du thực, không cần phản ứng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.