Ngày 28 tháng 1991, chủ nhật, mặt
trời chói chang, khu xử lý rác thải ở phía tây thành phố Phụng Hà chật kín
người, có nhân viên mặc áo thun của Lão Sư Phụ bảo đảm trật tự, có cả phóng
viên và máy quay phim và không thể thiếu những người đến hóng hớt.
Người đến tham dự đều có bản tính
ham vui, người qua đường nhìn thấy cảnh này đều rất tò mò, rón rén nhìn vào bên
trong và hỏi những người bên cạnh: “Sao ở đây nhiều người thế? Có chuyện gì à?”
Có người dân nhiệt tình chỉ đường
cho đối phương: “Bên kia có một nhãn hiệu, bên trên viết rất rõ, hôm nay là
ngày cửa hàng đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ tiêu hủy các đồ điện gia dụng bị
ngâm nước. Hôm qua bên phía bọn họ đã cho người đến để dọn dẹp một khoảng sân
trống, chất đầy đồ điện bỏ đi của cửa hàng kia.
“Tiêu hủy thật sao?” Có người còn
nói lắp, dạo trước có thấy tin này được đăng lên báo, nhưng nhiều người không
để ý, chỉ thấy cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ làm màu quá đà, dù gì thì lợi nhuận
vài trăm tệ của một cửa hàng đồ điện, đồ đắt tiền thì mấy nghìn tệ, dù cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ giàu nứt đố đổ vách, một lần tiêu hủy nhiều đồ gia dụng như
vậy chi phí cũng không thấp.
Bác gái đang nói chuyện quay đầu lại
đánh giá người kia: “Nhãn hiệu nhà người ta treo trên đấy, lẽ nào là giả sao?”
Nghe thấy thế thì đám người hóng hớt
mới đến đổ xô ra xem tấm bảng hiệu treo trước bãi tiêu hủy rác.
Hàng thứ nhất của tấm bảng hiệu có
viết một dòng chữ lớn “Thông
báo của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ tiêu hủy đồ điện gia dụng bị ngâm nước”,
bên dưới có ghi chi tiết số lượng đồ điện gia dụng bị ngâm nước, rồi cách
tiêu hủy, thời gian tiêu hủy….
Nhìn thấy con số 2453, mọi người đều
ngạc nhiên, nhiều thế cơ à, còn cao hơn giá trên thị trường mấy triệu? Phải
tiêu hủy hết sao?
Dù có thông báo ở đấy nhưng nhiều
người vẫn tỏ thái độ nghi ngờ, nguyên nhân chính là giá quá cao. Mà bây giờ có
rất nhiều hàng giả, hàng kém chất lượng trôi nổi trong nước, trong nước đã mạnh
tay trấn áp một thời gian, sau đó chúng lại nổi lên, rất nhiều xí nghiệp chỉ
chăm chăm vào việc kiếm tiền nhưng lại coi nó là chuyện nhỏ, những khách hàng
mua phải hàng giả đành phải chấp nhận, người ta mua mãi rồi cũng thành quen.
Huống chi đây là thời đại cần kiệm,
rửa rau, nước vo gạo đều dùng để dội nhà vệ sinh, có một tệ thì chỉ tiêu một
nửa, nào có ai đã từng chứng kiến nhiều bao đồ gia dụng tốt bị hủy hoại chỉ
vì bị ngấm nước?
Mặc kệ có nhiều lời xì xào bàn tán,
đúng tám giờ sáng từng chiếc xe tải lớn bắt đầu di chuyển từ cuối đường, những
nhân viên mặc áo in chữ “Cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ” vội vàng bước lên phía trước để giữ gìn trật tự: “Mọi người
hãy tránh sang một bên, và đứng ở bên đường giúp chúng tôi nhé? Xe của chúng
tôi đến rồi, phiền mọi người nhường đường để xe có thể đi vào.”
Người đến xem nhiều vô kể nên lúc
này nhao nhao lùi về sau.
Từng chiếc xe tải lớn nối đuôi nhau
vào bãi tập kết rác. Có một người dân luôn quan sát kỹ số lượng hàng, đợi chiếc
xe tải cuối cùng đi vào, đã hơn chín giờ sáng rồi, anh ta lau mồ hôi trên trán,
kinh ngạc hô lên: “Tổng cộng có 31 chiếc xe tải.”
Con số này thật đáng kinh ngạc và nó
cũng khiến những tiếng xì xào giảm đi rất nhiều.
Người ta để một khoảng trống ở bãi
tập kết rác, khi một chiếc xe tải lớn chạy vào, các nhân viên đã dỡ đồ gia dụng
ra, điều hòa, TV, máy giặt, các loại tủ lạnh được đặt xuống đất, trong đó có số
lượng máy giặt và TV là nhiều nhất, tủ lạnh thì ít hơn và điều hòa là ít nhất.
Đồ gia dụng màu trắng, màu đen chất
thành một ngọn núi nhỏ, phản chiếu màu sắc chói mắt dưới ánh sáng mặt trời,
nhìn như núi vàng núi bạc.
Đây quả thật là núi vàng núi bạc, có
những người cả đời chẳng bao giờ kiếm được nhiều tiền như thế, nhưng lại lụi
tàn theo lửa vào lúc này.
Những người đứng xem cũng rất xót
xa, có một bác gái thốt lên: “Tôi thấy cái tủ lạnh này còn mới lắm mà, tiêu hủy
đi thì phí lắm!”
Một người khác cũng nói: “Đúng đúng,
cái điều hòa này còn mới, nhà tôi cũng muốn mua một cái nhưng không nỡ mua, cứ
thế mà bỏ đi thì lãng phí quá, chi bằng bán rẻ cho chúng ta thì hơn.”
Anh ta vừa dứt lời thì có rất nhiều
người bị lay động theo. Thật tuyệt nếu họ có thể mua một đồ điện gia dụng
với giá rẻ hơn vài trăm tệ, bọn họ không ghét bỏ việc đồ điện bị ngấm nước,
miễn nó còn dùng được là được.
“Đúng thế, hay chúng ta thử đến tìm
sếp của họ xem, chúng ta góp chút tiền, bọn họ cũng có thể hồi lại chút vốn,
như thế đôi bên đều vui vẻ.”
Thế là một đám người dắt nhau đến
nói với nhân viên ý kiến này.
Nhân viên từ chối thẳng thừng:
“Không được đâu, tổng giám đốc Diệp đã nói rồi, không được để sản phẩm lỗi
bán ra thị trường.”
“Chúng tôi cũng biết nó bị thấm
nước, nhưng chúng tôi tự nguyện mua, sau này có chuyện gì thì cũng không liên
quan đến Lão Sư Phụ các anh.” Một bác gái vội nói.
Người bên cạnh cũng nói với vào:
“Đúng, chúng tôi biết nó bị ngấm nước, chúng tôi không quan tâm. Cậu nhóc à,
giúp chúng tôi đi, nói với sếp của các cậu một tiếng nhé?”
Nhân viên kia không cãi lại được lời
bọn họ, cộng thêm việc mình cũng xót xa cho đồ gia dụng bị tiêu hủy quá nhiều,
nên đi tìm Chung Tiểu Cầm để báo cáo tình hình.
Chung Tiểu Cầm báo cáo cho Diệp Mạn:
“Tổng giám đốc Diệp, có rất nhiều người muốn mua lại sản phẩm của chúng ta,
bảo chúng ta đừng tiêu hủy nữa. Họ nói là không để ý đến chuyện sản phẩm bị
ngấm nước.”
Diệp Mạn nhìn cô ấy: “Đồ tốt thì bị
hỏng, lãng phí nhiều sức người sức của như thế, mọi người đau lòng, chẳng lẽ
tôi không đau lòng sao? Nhưng Tiểu Cầm này, lỗ hổ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.