Khi đó bên trong và bên ngoài cùng góp vốn, vốn lưu động của
Phi Tuyết trong sổ sách ghi lại cũng không có nhiều, vốn bỏ ra phần nhiều là
tài sản cố định, hình ảnh thương hiệu, con đường tiêu thụ và các tài sản vô
hình khác. Phú Hữu đã bỏ ra gần hai trăm triệu nhân dân tệ tiền mặt, lần phát
phúc lợi này, không hề sử dụng đến tài sản cố định, vậy nên nếu tính toán cẩn
thận lại, số tiền lớn này vẫn được trả bởi Phú Hữu.
Nhưng đổ ra nhiều tiền như vậy, nhưng lại đánh mất một chữ
tốt, danh tiếng tốt cùng với lòng tin của mọi người tất cả đều bị giám đốc Tống
mang hết đi rồi, đúng là thay người làm việc không công, có thể nghĩ tới, trong
lòng Chương Hồi hẳn cũng rất phiền não.
Chuyện duy nhất khiến người ta vui vẻ chính là, cuối cùng
thì mối vướng bận là giám đốc Tống cũng xem như đã được biến mất.
Anh ta phân phó với trợ thủ: "Cậu sắp xếp một chút, cho
người tiến cử Tả Tùng lên làm giám đốc trong công ty đi."
Đây là điều bọn họ đã lên kế hoạch từ sớm, để có thể nhổ tận
gốc tên phó giám đốc Ngôn không nghe lời kia, đương nhiên là phải đưa một tên
người gỗ lên rồi, sau này khi tuyên truyền sản xuất và tiêu thụ tất cả mọi thứ
sẽ không còn ai chống đối với bọn họ nữa, bọn họ sẽ càng dễ dàng tổng hợp nguồn
vốn hơn, sau đó dùng tất cả cho việc tuyên truyền thương hiệu Phú Hữu này.
Đối với sự phát triển trước mắt của Phú Hữu ở đại lục, bất
luận là tổng bộ hay là bản thân Chương Hồi thì đều vô cùng không hài lòng.
Là một thương hiệu có vốn đầu tư nước ngoài với trang thiết
bị tiên tiến và kinh nghiệm quản lý từ lâu, đã tiến vào đại lục cũng sắp được
gần sáu năm rồi, cũng được đầu tư nhiều tiền như vậy, vậy mà đến thị trường
trong tỉnh Vân Trung cũng chưa thể nắm chắc được, đầu tư và lợi nhuận không hề
tương xứng với nhau. Trong chuyện này tất nhiên có nguyên nhân khách quan,
giống như năm nay xảy ra lũ lụt ảnh hưởng đến lượng hàng tiêu thụ, cũng phải kể
đến sự đối kháng bên ngoài đến từ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và nhà máy sản
xuất TV thành phố Phụng Hà, nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua nguyên nhân
đến từ bản thân bọn họ, một trong những nguyên nhân đó là đến từ việc lục đục
nội bộ trong nhà máy.
Vậy nên anh ta vô cùng hy vọng có thể dùng một tay mình để
đưa người của mình lên ngồi trên vị trí trợ thủ đắc lực trong nhà máy. Nhưng
Chương Hồi cũng hiểu rằng, chuyện này không thể do người phía bọn họ đề xuất
ra, vậy nên anh ta đã sắp xếp một số cán bộ lãnh đạo khác trong nhà máy, cùng
cả một vài cán bộ trong thành phố có quan hệ khá thân thiết với bọn họ giúp đỡ
tiến cử, cứ như vậy, ai sẽ là giám đốc, ngoài mặt chuyện này sẽ chẳng hề có một
chút liên hệ nào với anh ta cả.
Đây vốn là kế hoạch ban đầu, trợ thủ bèn gật đầu: "Tôi
sẽ để bọn họ hành động ngay."
Vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thở gấp
gáp.
Chương Hồi và trợ thủ cùng nhìn về phía cửa, chỉ nhìn thấy
Tả Tùng cả đầu đầy mồ hôi, dựa vào trước cửa.
Trợ thủ kinh ngạc hỏi: "Anh sao vậy?"
Tả Tùng xua tay, nén giận nói: "Tổng giám đốc Chương,
Lưu Toàn trở lại rồi."
Chương Hồi phải tốn mất mấy giây mới nhớ ra được người này
là nhân vật số mấy, nghi hoặc hỏi: "Không phải là ông ta bị điều động đi
rồi sao?"
Tả Tùng cười khổ nói: "Tin tức mới nhận được đây thôi,
bên trên điều động ông ta trở về đảm nhận chức giám đốc của Phi Tuyết."
"Cái gì?" Chương Hồi từ từ đứng lên, không dám tin
tưởng mà nhìn cậu ta: "Sao bên trên lại điều động ông ta về đây chứ?"
Bọn họ còn chưa kịp bắt đầu hành động, vậy mà lại bị người
khác chặn mất. Hơn nữa phải người nào đến cũng được, lại cứ phải phái người vẫn
luôn muốn đối đầu với bọn họ tới, làm không tốt thì có khi ông ta sẽ lại trở
thành một phó giám đốc Tần thứ hai cũng nên, mặc dù Chương Hồi không hề sợ mấy
người được coi là cán bộ doanh nghiệp nhà nước này, nhưng để có thể hạ gục ông
ta xuống thì cũng rất lãng phí thời gian. Nếu cứ kéo dài như vậy, có khi đến cả
Lão Sư Phụ cũng sắp sửa leo lên trên đầu của Phú Hữu bọn họ mất rồi.
Tả Tùng bất đắc dĩ nói: "Còn có thể là ai chứ? Đương
nhiên là giám đốc Tống đã tiến cử ông ta rồi. Người này cũng là tử sĩ trung
thành của giám đốc Tống, chỉ là bình thường không hề giống như phó giám đốc Tần
qua lại thân thiết với giám đốc Tống mà thôi."
Chương Hồi tức giận đến đập tay lên bàn: "Lại là cái
tên họ Tống này, tôi với ông ta không đội trời chung!"
Mẹ nó, dùng tiền của anh ta để mua chuộc lòng người, bây giờ
đã về hưu rồi mà vẫn còn gây cản trở đến chuyện nhân sự trong nhà máy, thực sự
là quá đáng hận rồi. Nhưng điều làm
Chương Hồi tức giận hơn là, không có cách nào để giải quyết giám đốc Tống cả,
chỉ có thể tự nhịn lại cơn tức này.
Diệp Mạn vẫn luôn lưu ý tới động tĩnh của Phi Tuyết, nhờ các
phương tiện truyền thống nhìn thấy buổi họp báo của Phi Tuyết, sau khi đã tạ
lỗi bồi thường đồng thời thu hồi lại một loạt sản phẩm để cứu vãn lại danh dự
của Phi Tuyết, Diệp Mạn còn tưởng rằng lão giám đốc sẽ chuẩn bị làm một màn
thật to, ai ngờ cuối cùng lại là một tin tức về việc tạm dừng sản xuất của Phi
Tuyết.
Không thể không nói, lão giám đốc quả là rất kiên quyết,
chẳng trách lại có thể khiến Phi Tuyết trở thành một doanh nghiệp nổi tiếng của
tỉnh. Đặc biệt là lúc rời đi, lão giám đốc còn tặng cho bọn Chương Hồi một đao,
tặng hàng nghìn chiếc điều hòa làm phúc lợi cho công nhân trong nhà máy, chỉ
dựa vào điểm này, Phi Tuyết sau này phỏng chừng sẽ không có vị lãnh đạo nào có
thể vượt qua uy danh của lão giám đốc, cho dù là ông ấy đã đi rồi, nhưng lời nói
của ông ấy ở Phi Tuyết vẫn có trọng lượng như cũ.
Điều quan trọng hơn là, lúc rời đi lão giám đốc còn chặn
trước một bước, đưa giám đốc Lưu trở lại, khiến cho mọi kế hoạch trước đó của
Chương Hồi đều bay vào hư không, không đến mức để Phi Tuyết trở thành nhất ngôn
đường* của phe Chương Hồi. Điều này là rất quan trọng, nếu không thì khi các
lãnh đạo phía Trung Quốc bắt tay cùng các lãnh đạo tư bản nước ngoài, toàn bộ
lãnh đạo cấp cao đều nghe lời Chương Hồi và Cao Kiều Hùng, vậy còn ai có thể
đảm bảo phúc lợi cho những công nhân bình thường trong nhà máy chứ, ai sẽ bảo
vệ lợi ích của quốc gia chứ?
(*Nhất ngôn đường: những cửa hàng không cho phép mặc cả, chỉ
bán đúng giá)
Từ điểm này mà nói, Diệp Mạn cũng khâm phục sâu sắc tầm nhìn
xa trông rộng và tấm lòng nhân hậu của lão giám đốc.
Ông ấy đứng ra làm tất cả những điều này, chưa bao giờ là vì
bản thân mình cả, mà là vì những người công nhân trong nhà máy, là vì muốn bảo
vệ lợi ích cho Trung Quốc, cho dù là bị người khác ghi hận cũng không hề e sợ.
Diệp Mạn không có tấm lòng hy sinh không tư lợi như lão giám đốc, nhưng điều
này cũng không hề ảnh hưởng đến việc cô khâm phục và kính trọng những người như
ông.
Tuy nhiên tranh chấp giữa Phi Tuyết và Phú Hữu cũng đã hạ
màn, Phi Tuyết ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.