Đám Mây từ lần trước đó ngủ dậy, thiếu chút nữa bị hai con rồng
con chôn sống, trong lòng liền nhịn không được sinh ra cảnh giác, không giống
như trước kia, vừa ngủ liền giống như chết.
Đường Đường cũng lo lắng cho nó, khi nó ngủ rất say, sẽ lặng lẽ
đưa tay ra, đặt trước cái mũi ẩm ướt của Đám Mây, xem nó có thở hay không, có
còn sống hay không.
Lúc đó, Đám Mây sẽ xù lông nhảy dựng lên, chứng minh rằng nó tràn
đầy sức sống, ngàn vạn lần đừng ngu ngốc chôn sống nó nữa.
Sau một thời gian dài ở trong lâu đài, chúng long chuẩn bị trở
về núi Rồng. Tòa lâu đài này đúng là không tồi, nhưng dù sao thì, có thế nào
cũng không thể so sánh với cái tổ của riêng mình.
Vì thế, một đám ác long khổng lồ, và ba con rồng, bay vào sâu
trong rừng Ma Thú, những nơi họ đi qua đều khiến vạn con thú sợ hãi, kiêng kỵ
không thôi.
Trong đàn rồng, có một con rồng sữa nhỏ màu đỏ rực, đôi cánh nhỏ
vẫy vẫy, trong ngực còn ôm một khối lông trắng như tuyết.
Đó chính là thú triệu hoán của cậu, chó trắng nhỏ Đám Mây.
Có thể được rồng ôm lấy bay lên cũng là một trải nghiệm cực kỳ
hiếm hoi và quý giá của cuộc đời.
Tuy nhiên, Đám Mây không vui vẻ lắm, nó là một ma thú trên mặt
liền, đột nhiên bay lên bầu trời cao, rất không thích nghi, bồn chồn bất an, co
lại thành một khối, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo và tàn bạo bình thường.
Đường Đường ôm nó sờ sờ trấn an.
Trước kia khi Đường Đường còn nhỏ, Xavier sẽ để cho cậu nằm bò
trên lưng mình, bay lượn. Nhưng Đường Đường đã lớn rồi, có thể tự mình bay
lượn, Xavier đương nhiên sẽ không quen nuông chiều cậu. Bình thường ở trường
vẫn luôn trong hình người, bây giờ được biến trở về nguyên hình còn không tự
mình bay, sau này sắp không biết bay luôn rồi. Thân là một ác long sao có thể
vô dụng như vậy.
Xavier nhìn thấy Đường Đường ôm lấy con chó nhỏ, rất không hài
lòng.
Một thứ yếu đuối như vậy, thật sự không hiểu nuôi nó có ích lợi
gì, chỉ là Đường Đường thích, hắn cũng không nói thêm gì. Thậm chí, khi Đường
Đường làm nũng nói muốn mua cho Đám Mây thật nhiều đồ chơi, hắn cũng chỉ mặt
không chút biểu cảm dạy dỗ một câu, sau đó trả tiền, hắn gần như mua hết toàn
bộ đồ chơi trong cửa hàng, làm cho ông chủ vô cùng bất ngờ, cảm khái: “Tiên
sinh ngài thật sự rất yêu thương con nhỏ, con của ngài thật là có phúc.”
Đường Đường túm lấy góc áo Xavier, dùng sức gật đầu, vô cùng
khẳng định nói: “Cha đương nhiên là tốt nhất!”
Trên khuôn mặt lãnh đạm c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.