Yến Vi Sí chưa từng thấy kiểu chiến
trận này trước đây, trước khi cậu đến, cậu đã thu thập rất nhiều thông tin
thông qua việc đọc chép với Trần Vụ qua Internet, cậu tự tin và bình tĩnh rằng
mình có thể xử lý được.
Tuy nhiên, giữa những tiếng pháo điếc
tai cứ liên tục vang lên, cậu như một đứa trẻ nhút nhát xấu hổ bị Trần Vụ kéo
tay lên để chào hỏi mọi người.
Xin chào tất cả mọi người, chào các vị,
xin chào mọi người.
Chính là ba câu này.
Con mẹ nó cậu phục anh thật rồi.
Khi Yến Vi Sí ngồi trong phòng khách
của nhà trưởng thôn, trong lòng cậu vẫn đang khinh thường chính mình, cơ thể
đầy vẻ uể oải và chán nản.
Trưởng thôn lén lút kéo Trần Vụ vào
trong viện, ông có chút không hiểu: "Tiểu Vụ, người yêu của cháu làm sao vậy?"
“Em ấy đang tự giận mình thôi.” Trần Vụ
cởi mũ lôi phong* ra, vò vò mái tóc nhàu nhĩ của mình.
*Mũ lôi phong: một kiểu mũ trùm tai.
Trưởng thôn nghe vậy cũng không tỏ vẻ
gì.
Trần Vụ nói: "Em ấy cảm thấy bản
thân đã không thể hiện tốt."
"..." Trưởng thôn nghĩ thầm,
cậu con lai đó trông khá giống người Trung Quốc ngoại trừ màu tóc và mái tóc
xoăn. Dáng vẻ bên ngoài khá tử tế, kiên quyết và ngay thẳng, trông rất đáng tin
cậy, có thể thấy là một người có thể dựa dẫm được, cũng có thể ra tiền tuyến để
bảo vệ đất nước, nhưng ngoại hình bên ngoài lại trong khá yếu đuối.
Ngoài cửa sân lần lượt vang lên tiếng
nói chuyện, mọi người đều tò mò về người bạn đời của Tiểu Vụ, họ đến với nhau
như thế nào, có xứng với anh không.
Về giới tính, trưởng thôn đã mở lớp
giáo dục tư tưởng trước cho mọi người.
Bọn họ nghĩ thông rồi, nhưng mấy đứa
nam nữ đi làm ăn ở nơi khác nghe bọn họ nói vậy lại có những người không chịu
được bày tỏ chống đối, khinh thường kỳ thị, còn cho rằng những người trong thôn
đã bị trưởng thôn tẩy não nên có những quan niệm tư tưởng bất thường, điều này
khiến người trong thôn tức đến mức không nói nên lời.
Nếu đã không thể đạt được sự đồng
thuận, vậy thì dứt khoát không dạy cho bọn trẻ con nữa.
Dù sao bọn họ cũng khá vui vẻ cởi mở.
Bây giờ họ đang tụ tập ở cổng nhà
trưởng thôn, người này người kia trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Trần Vụ nhìn thoáng qua cửa viện đang
đóng chặt: "Mời mọi người trở về đi, lát nữa cháu sẽ qua cửa ngồi, cháu
phải đi dỗ ông ấy trước cái đã."
Trưởng thôn buột miệng nói: "Bác
còn cần dỗ dành nữa sao, một lát nữa sẽ không sao."
"Một hồi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.