《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Đới Kha vươn ngón tay điểm vào hư không, cẩn
thận nhìn hồi lâu: “Không có."
Quý Minh Xuyên mang khuôn mặt không nhiễm
bụi trần, từ đôi môi sáng màu thốt ra một lời nhận xét trịch thượng"Đồ vô
dụng."
Đới Kha giống như một công nhân đối mặt với
ông chủ, nói rất xin lỗi: “Tôi ở trong nhà của anh trai anh, uh, có nhìn trộm
Trần Vụ, thấy đấy, đi vào đã kiểm tra rồi, thực sự không tìm loại thực vật này.
. . ”
Cậu ấy mặc quần tây trắng, đi giày trắng,
ngồi ngay ngắn, khoảng chừng mới ngoài hai mươi, nhìn vẫn như một học sinh cấp
ba trong sáng: “Anh Quý, khi nào thì tôi có thể ra nước ngoài hưởng thụ hạnh
phúc?"
Quý Minh Xuyên dùng khăn tay lau màn hình
điện thoại mà Đại Khả không chạm vào: “Thứ đó nằm trong tay."
“Tôi ở cùng Khương Đổng đã một năm, anh ấy
vẫn đề phòng tôi, rất khó tiếp xúc với phòng làm việc của anh ấy.”
Đại Khả nhìn đôi giày trắng phiên bản giới
hạn dưới chân mình thốt lên: “Cũng không biết gần đây anh ấy ăn phải loại bồi bổ
thân thể gì đó, còn có thể thức khuya hơn tôi, tôi lo anh ấy sẽ bị nhồi máu cơ
tim mà đột ngột qua đời, có cần đề nghị anh ấy đi khám sức khỏe không?"
Quý Minh Xuyên ném khăn tay vào sọt rác
trong xe: “Dùng tiền làm chuyện không phải tặng ân tình miễn phí, đừng giả bộ
có giới hạn thấp."
Trong câu chữ đều là sự khinh miệt và mỉa
mai.
Đới Kha không biết xấu hổ, bình thường bị
huấn luyện phê bình, chờ lão đại có đánh rắm hay không, không có cậu thì đã tan
làm rồi.
Ông chủ đã lâu kh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.