《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Trên eo Yến Vi Sí có một vết sẹo, trông
giống như bị nổ tung ra xung quanh, và cậu không cố ý che nó đi trước mặt Trần
Vụ.
Không có cách nào để che.
Khi Trần Vụ khi nhìn thấy thì không hỏi
gì, Yến Vi Sí nghĩ vậy là xong.
Không ngờ vào ngày thi cuối kỳ của Trần
Vụ, trên đường trở về quê, anh đột nhiên nói một câu: "A Sí, anh muốn bán
Toyota."
Suy nghĩ của Yến Vi Sí lập tức bị kéo
ra khỏi những công việc kinh doanh lộn xộn và nặng nề. Trần Vụ đã mua chiếc xe
này vào năm ngoái và đưa ra quyết định sau vài tháng. Dựa vào mức độ sử dụng
chiếc BYD cuối cùng của anh, cậu còn cho rằng ít nhất anh sẽ dùng nó từ hai đến
ba năm.
Trần Vụ rất thích nó.
Yến Vi Sí rất muốn hỏi, nhưng Trần Vụ
lại nói tiếp: "Nó không chống được đạn."
“Đổi xe chuyên dụng chống đạn có lực
phòng ngự đặc biệt mạnh, loại tường đồng vách sắt bất khả xâm phạm ấy.” Trần Vụ
nói tiếp: "Anh không đủ tiền, em mua đi.”
"Có thể mua, nhưng của em là …”
Trước khi Yến Vi Sí nói ra hai từ ‘tai
nạn”, Trần vụ đang nhanh chóng sắp xếp quay đầu lại nhìn cậu, khóe miệng mím
chặt, nghiêm túc cau mày.
"Được, đổi xe." Yến Vi Sí
nói.
Tốc độ tiến lên của đoàn xe y như rùa
bò, đi đi dừng dừng, trông như đàn châu chấu.
Tiếng mở túi nhẹ nhàng vang lên, Yến Vi
Sí lấy trà sữa mà Trần Vụ làm cho cậu ra: "Nhưng mà phòng thủ như thế cũng
vô dụng, đâu thể ở trong xe hai tư giờ được đâu, cuộc sống không thể luôn ở
trong một nơi bị bịt kín được, phần lớn thời gian là ra ngoài mua sắm, hẹn hò,
ăn uống, xem phim, rất nhiều trường hợp công cộng. Giống như lần này về thôn
này, về đến thôn rồi chúng mình phải lên núi xuống núi tản bộ ngắm phong
cảnh mà, đâu thể lúc nào cũng kêu vệ sĩ
đi theo bảo vệ được.”
Sắc mặt Trần Vụ tái nhợt: “Em nói mấy
cái này làm gì?"
Yến Vi Sí hối hận nói: "Em sai
rồi."
Mặc dù những gì Yến Vi Sí nói là sự
thật, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ.
Cứ việc cái gì Trần Vụ cũng hiểu.
Nhưng vẫn không có cách nào có thể làm một mặt
dễ chịu và thoải mái khi bàn về chủ đề này.
Trần Vụ nghiêng người về phía trước,
chống cằm trên mu bàn tay đang cầm vô lăng: “Cảm xúc của anh hiện tại rất ổn
định."
Yến Vi Sí thần kinh căng thẳng, vì sợ
lại chạm vào vùng nhạy cảm của mình: "Ừ."
Trong xe yên lặng một hồi, mới có tiếng
thì thào: "Em thường xuyên ngồi xe của anh, anh không thể không lo lắng.
Xe của em đổi thành chống đạn rồi quần áo của em có đổi thành đồ chống đạn được
không, giồng cái loại áo trong TV mặc bên trong quần áo được ấy.”
Yến Vi Sí không uống trà sữa nữa, cậu
che mặt.
"A Sí."
Yến Vi Sí ho khan một tiếng, bỏ chai
nước xuống, vẻ mặt nghiêm túc như đang tổng kết trong một cuộc họp quan trọng:
"Khi anh thực sự mạnh mẽ thì những nguy hiểm xung quanh anh sẽ giảm xuống
gần như bằng không."
"Nói thì nói như thế, anh cũng
hiểu đạo lý chứ." Sự lo lắng cùng với đề phòng mà Trần Vụ đè nén mấy ngày
nay nhất thời không thể giảm bớt: “Vẫn phải cẩn thận một chút.”
"Em đã học được một bài học
rồi." Yến Vi Sí nhấp một ngụm trà sữa: “Chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa
đâu." Cuối cùng cậu nói: "Bạn trai của em đã qua tuổi tự kiêu tự đại
rồi, giờ anh ấy không khoa trương ra bên ngoài nữa."
Trần Vụ gật đầu, khởi động xe và lái về
phía trước một đoạn ngắn, rồi lại dừng lại.
Phải mất một thời gian dài để di c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.