Điện Phi Hương cách Điện Phượng Nghi cũng không tính xa.
Khi Lý Tiện Ngư dẫn theo Nguyệt Kiến, cầm một hộp điểm tâm đi đến tiền điện, cũng chỉ mới qua giờ dùng bữa sáng, ngay cả sương sớm trắng sữa còn chưa tan biến hết.
Nàng bước lên trên bậc cầu thang dài còn đọng nước.
Còn chưa mở miệng, Chấp Sương canh giữ ở trước cửa điện đã hành lễ với nàng, áy náy nói: “Công chúa, công chúa nhà ta bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi. Chỉ sợ không gặp ngài được.”
Lý Tiện Ngư chỉ có thể gật đầu: “Vậy chờ sau bữa trưa ta lại đây bái kiến hoàng tỷ.”
Nàng nói, xoay người lại rời đi, vừa nhấc mắt lên, lại trông thấy hoàng tỷ Ninh Ý trở về từ bên ngoài.
Vào trời đông giá rét, vạn vật suy yếu, mà nàng ấy vẫn mặc chiếc váy đỏ dệt bằng chỉ vàng tươi đẹp, khoác một chiếc áo choàng lông cừu màu đen mềm mại, mái tóc dài đen nhánh được búi thành kiểu đọa vân lộng lẫy, cây trâm của nàng được làm bằng vàng ròng và được khảm hồng ngọc.
Là kiểu ăn mặc lộng lẫy hiếm khi gặp được.
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư bị hấp dẫn qua, không khỏi mở miệng kêu: “Hoàng tỷ Ninh Ý.”
Ninh Ý cũng nhìn thấy nàng.
Môi đỏ của nàng khẽ cong lên, bước đi thong dong đi đến trước người Lý Tiện Ngư, giống như ngày thường giơ tay lên nhéo mặt nàng, giọng nói lười biếng: “Thật hiếm thấy nha, sớm như vậy mà thỏ con đã tự mình đưa tới cửa rồi.”
Ninh Ý trở về từ bên ngoài, đầu ngón tay hơi lạnh lẽo một chút.
Lý Tiện Ngư lại không né tránh, nàng nhẹ giọng nói: �
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.