Lâm Nhiên nhìn Nguyên Cảnh Thước.
Hắn ta đã nhìn chằm chằm về phía đó
được năm phút rồi.
Lâm Nhiên đứng mệt nên ngồi xổm xuống,
nhìn Thiên Nhất rồi nói: “Thời gian ‘nhìn’ trong mối tình vừa gặp đã yêu này
dài quá đấy nhỉ?”
Thiên Nhất lạnh lùng: “Nhà sập rồi,
không muốn nói chuyện nữa, lượn đi.”
Lâm Nhiên: “... ?”
Lâm Nhiên không hiểu gì, cố gắng nhớ
lại những lời mắng giận dữ của Thiên Nhất trước đó, bỗng cảm thấy đau buồn: “Ta
coi ngươi là hệ thống, ngươi lại lặng lẽ phá CP của ta.”
Thiên Nhất thầm cười khẩy.
Mẹ nó, lại đi đập loại truyện “con trai
mẹ kế” vào mặt nó, nhưng không sao, nó còn có CP huynh muội! Nó còn có thiêu
thân ngốc nghếch! Nó còn tình anh em! Mẹ kiếp, nó không tin không có ai trị
được nàng!
“Được rồi được rồi, tạm thời không đùa
nữa.”
Lâm Nhiên nhìn dáng vẻ đờ ra đó của
Nguyên Cảnh Thước, thở dài: “Nói thật nhé, hắn bỗng dưng thế này trông hơi đáng
sợ đấy.”
Thiên Nhất vẫn hờn dỗi: “Ngươi biết cái
gì, đó là lương duyên trời định! Đó là tình yêu sâu sắc!”
Lâm Nhiên chép miệng, nghĩ về Nguyên
Cảnh Thước và Sở Như Dao, Long Ngạo Thiên bá đạo và Phượng Ngạo Thiên kiêu
ngạo, hai kẻ mạnh kết hợp với nhau, đúng là cũng khá xứng đôi vừa lứa.
Nhưng Sở sư tỷ nhà nàng chỉ một lòng
với kiếm, trong loại tình yêu ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm kiểu này, nếu
Nguyên Cảnh Thước thích nàng ấy thì chắc chắn sẽ phải chủ động theo đuổi, nhưng
Nguyên Cảnh Thước hơi tí lại được tình duyên đeo bám theo...
Lâm Nhiên bỗng hơi lo: “Không ổn, nếu
hai người họ thành đôi thật thì sao ta lại ngửi thấy mùi ngược luyến tình thâm
chứ.”
Thiên Nhất đối đáp lại nàng: “Mà ta bảo
này, loại FA như ngươi sao phải lo lắng cho người yêu của người ta làm gì.”
Lâm Nhiên: “...”
Hệ thống bị sập nhà đúng là đáng sợ,
Lâm Nhiên bị mắng cho thương tích đầy mình, nàng tiu nghỉu chuyển hướng, ngồi
xổm chờ Nguyên Cảnh Thước tiếp.
Đầu Nguyên Cảnh Thước ong ong.
Vô số giọng nói ầm ĩ đầy mê hoặc đang
giục hắn ta, sau cùng lại biến thành giọng nói khàn khàn đang mừng rỡ hét lớn:
“Chính là nàng ấy! Sở Như Dao, Sở Như Dao! Mau đi tìm nàng ấy! Đến bên cạnh
nàng ấy, biến nàng ấy thành nữ nhân của ngươi, giành hết khí vận của nàng ấy,
ngươi phải yêu nàng ấy, ngươi phải...”
Nguyên Cảnh Thước bỗng nhận ra có gì đó
không đúng.
Đây không phải lần đầu tiên chuyện này
xảy ra, hắn ta thành thạo hít sâu, định đè những giọng nói hỗn loạn kia xuống,
nhưng lúc này sự áp đảo lại lớn hơn bao giờ hết - nhất là sau tiếng quát kia!
Dường như giọng nói đó chứa đựng một ý
chí đáng sợ, như sóng biển gầm thét, định lật đổ ý thức của hắn ta.
Trong mắt Nguyên Cảnh Thước xuất hiện
vòng sáng vàng chói mắt, vòng sáng đó khảm vào con ngươi trống rỗng của hắn ta,
khóa ý thức của hắn ta lại như xiềng xích mạnh mẽ nhất trên đời, ép hắn ta đi
theo quỹ đạo sẵn có như con rối bị giật dây.
Chân hắn ta sắp tự bước về phía trước,
Nguyên Cảnh Thước cật lực kiềm chế để chống lại, vòng sáng vàng điên cuồng lấp
lóe trong mắt hắn ta, hai ý chí cũng đang giằng co trong cơ thể hắn ta.
Có khoảnh khắc, hắn ta gần như cảm thấy
rằng mình sẽ bị xé nát.
Nhưng hắn ta bỗng liếc thấy một bóng
người.
Nàng đang ngồi xổm ở đó nhìn sang bên
này, người nàng nhỏ nhắn, đang ngẩng đầu nhìn hắn ta bằng đôi mắt trong veo.
Nguyên Cảnh Thước bỗng tỉnh táo, như bị
một chậu nước lạnh dội vào đầu.
Ánh sáng vàng trong mắt hắn ta lập tức
tắt ngóm, giọng nói khàn khàn trong đầu hắn ta hét thảm rồi biến mất.
Nguyên Cảnh Thước lảo đảo mấy bước, cúi
người, ôm cổ, tiếng thở dốc dồn dập và dữ dội như sắp chết tràn ra từ họng hắn
ta.
Lâm Nhiên còn đang thấy hắn ta lâu quá,
không biết có cần giục không, nhưng không ngờ nhoáng cái Nguyên Cảnh Thước đã
quay người lại, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Lâm Nhiên kinh ngạc, vội chạy tới: “Sao
thế?”
Sau khi đến gần, nàng mới phát hiện mắt
Nguyên Cảnh Thước đỏ ngầu, tiếng thở hổn hển cực kì đáng sợ, gân xanh nổi gồ
trên bàn tay đang ôm họng của hắn ta, Lâm Nhiên sợ hắn ta sẽ tự bóp chết mình.
Lâm Nhiên nghĩ thầm, sao mối tình vừa
nhìn đã yêu này còn giết người ta thế, nàng mau chóng gỡ tay hắn ta ra: “Bình
tĩnh lại, có gì thì từ từ nói!”
Nguyên Cảnh Thước trở tay nắm lấy tay
nàng, nắm rất chặt, nhưng chỉ sau thoáng chốc, hắn ta lại vô thức thả lỏng tay,
nhìn xem trên mu bàn tay nàng có vết gì không.
Lâm Nhiên không chú ý tới điều này,
nàng hỏi hắn ta: “Sao thế? Sao tự nhiên ngươi khác thường vậy?”
Nguyên Cảnh Thước nhìn ánh mắt quan tâm
của nàng, đôi môi khô khốc, hắn ta lắc đầu, bám vào thân cây để đứng thẳng lên.
Mặt hắn ta trắng bệch, trán đầm đìa mồ
hôi lạnh, chỉ sau thời gian ngắn ngủi, không ngờ trong mắt hắn ta còn xuất hiện
cả tia máu, ánh mắt hắn ta lạnh lùng và kiềm chế, âm thầm tức giận.
Lâm Nhiên vốn định trêu hắn ta, kết quả
phản ứng của hắn ta lại không theo lẽ thường, khiến nàng không nói được.
Nguyên Cảnh Thước nhắm mắt, xoa dịu cảm
xúc rồi bình tĩnh nhìn về phía nàng, chợt nói: “Chúng ta đổi đường, đến nơi
khác, rời khỏi Kim Đô!”
“Hả?”
Lâm Nhiên không biết tại sao hắn ta lại
bất ngờ đổi ý. Phải biết rằng tên nhóc này vẫn luôn ngông cuồng, thuộc kiểu dù
biết rõ phía trước là núi đao biển lửa thì vẫn dám xông tới.
Nhưng bắt buộc phải đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.