Chẳng biết sông máu đã chảy tiếp từ bao
giờ, nó chảy lan dưới chân mọi người như một thần chú chết chóc không tên nào
đó.
Vô số bóng đen ma quái đang quỳ rạp sau
lưng Yêu Chủ bỗng xúm lại quanh mọi người, cũng không nhúc nhích, nhưng đôi mắt
tham lam và gương mặt khát máu nhô lên từ chiếc áo bào đen đã thể hiện rõ ham
muốn giết người sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.
Mọi người hoảng sợ, ánh mắt Mộ Dung
Hồng bất an, phía sau đám đông, nữ tử áo tím mảnh mai lặng lẽ lẩn vào bóng tối.
Yến Lăng nhảy xuống, cầm Long Uyên đứng
sau Cung trưởng lão với Sở Như Dao.
“Tình hình không ổn rồi.”
Sắc mặt Cung trưởng lão rất khó coi:
“Yêu Chủ muốn giết người.”
Sở Như Dao nhíu mày: “Trước đó hắn
không giết chúng ta, sao tự dưng lại muốn giết người chứ?”
Cung trưởng lão cười khổ.
“Đâu cần lý do.”
Cung trưởng lão thở dài: “Thích giết
thì giết, vui giận thất thường, đó mới là Yêu Chủ!”
Trong mắt Sở Như Dao tràn ngập vẻ không
phục, Yến Lăng thì mím chặt môi.
Sao tự dưng Yêu Chủ lại muốn giết
người?
Hỉ Di Lặc kinh hãi nhìn Yêu Chủ.
Hắn ta nhìn chằm chằm về phía trước,
đôi mắt âm u không phản chiếu bất cứ ai, làn da tái nhợt căng lên, Hỉ Di Lặc
thấy thái dương của hắn ta gồ lên, đôi môi mỏng đỏ một cách đáng sợ như vừa
ngâm trong máu.
Hỉ Di Lặc thót tim.
Ông ta khẽ hỏi: “Bệ hạ, chẳng lẽ lại
đau đầu…”
Ông ta lập tức im bặt, vì Yêu Chủ đã
quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Ôi chao, cái miệng nói linh tinh của
tiểu nhân.”
Hỉ Di Lặc không nói gì nữa, vỗ mặt
mình, nịnh nọt: “Đương nhiên bệ hạ nói thế nào thì sẽ là như thế. Bệ hạ, nếu bệ
hạ thấy chúng phiền thì…”
“Giết.”
Hỉ Di Lặc cố gắng nuốt nửa ngụm máu
xuống, sắp khóc đến nơi.
Mẹ nó, trong đó còn người của Vạn Nhận
kiếm các đấy! Nếu có ai chết thì sẽ phải sống còn với đám kiếm điên này.
Nhưng cũng hết cách, lúc Yêu Chủ đau
đầu thì sẽ không vui, mà một khi Yêu Chủ không vui thì đừng ai mong được vui
hết. Hỉ Di Lặc khoát mạnh tay, quát thé lên: “Giết cho ta!”
Bóng đen dữ tợn xung quanh như dã thú
vừa được tháo gông xiềng, lập tức gào thét lao về phía đám đông.
Mọi người kinh hãi, Cung trưởng lão
quát: “Công khai tuyên chiến với Nhân tộc, Hỉ Di Lặc, ngươi điên rồi à?!”
Hỉ Di Lặc nói một cách hùng hồn: “Do
Nhân tộc các ngươi gây sự trước, bọn ta chỉ tiêu diệt kẻ đã xúc phạm uy nghiêm
của Yêu Vực thôi.”
“Ai gây sự? Ai xúc phạm uy nghiêm của
Yêu Vực, toàn do các ngươi tự nói hết.” Cung trưởng lão quát: “Ngươi cứ nói
năng xằng bậy tiếp đi!”
Hỉ Di Lặc đã bất chấp: “Ngươi nghĩ sao
cũng được, dù sao bệ hạ bọn ta cũng thấy việc này khác thường, Nhân tộc các ngươi
đều có tội, bọn ta không có thời gian để điều tra rõ, cho nên dứt khoát giết
hết cho nhanh.”
Cung trưởng lão suýt tăng xông ngay tại
chỗ.
Có gì khác thường thì ngươi nói rõ ra
đi! Mẹ kiếp, đánh nhau chỉ vì một câu khác thường của ngươi, rảnh quá nên tìm
cớ đánh nhau à?!
Cung trưởng lão vừa chửi nhau với Hỉ Di
Lặc từ xa vừa lặng lẽ nói khẽ với Yến Lăng và Sở Như Dao: “Có lẽ hôm nay không
yên chuyện được rồi.”
Yến Lăng chém bay một yêu sói đang nhào
tới, ngay cả con tốt thí trong trận chiến này cũng từ Kim Đan trở lên, còn
Nguyên Anh thì có tận mấy tên. Yêu tộc vốn có thực lực mạnh mẽ, tên nào cũng
hung hãn, khát máu, không sợ chết, cho dù bên Nhân tộc toàn cao thủ tinh nhuệ
thì ứng phó cũng rất tốn công, tình hình đang dần nghiêng theo hướng bất lợi
cho họ.
Cung trưởng lão: “Giờ Yêu Chủ vẫn chưa
ra tay, chúng ta có thể miễn cưỡng cầm cự. Nhưng một khi hắn ra tay, chắc chắn
chúng ta sẽ chết, phải tìm sự trợ giúp từ bên ngoài… Yến Lăng! Đốt Lang Yên
thạch đi!”
Lang Yên thạch là một loại công cụ cảnh
báo vô cùng quý giá, là các viên đá nhỏ được gỡ xuống từ Phong Hỏa đài trong
đại điện Kỳ Sơn của kiếm các, liên kết với Phong Hỏa đài như mẹ con, cho dù
cách bao xa, lửa trên Phong Hỏa đài cũng sẽ lập tức cháy lên, chỉ rõ phương hướng
cho tông môn.
Phong Hỏa đài có ý nghĩa quan trọng với
kiếm các, Lang Yên thạch cũng chỉ thuộc về chưởng môn và Đại đệ tử đã được chọn
làm người thừa kế thực thụ. Sau khi Yến Lăng kết Kim Đan trong bí cảnh Vân
Thiên, lúc ra ngoài Chưởng môn Khuyết Đạo Tử đã tự tay giao Lang Yên thạch cho
hắn ta, ngay cả Cung trưởng lão cũng không có, nếu tình huống không thực sự cấp
bách, Cung trưởng lão sẽ không bao giờ bảo Yến Lăng đốt Lang Yên.
Yến Lăng lập tức giơ kiếm lên, lấy một
viên đá màu xám ra khỏi ánh kiếm, Lang Yên thạch bay xéo lên cao, đúng lúc nó
sắp nổ tung, một tiếng động cực nhỏ bỗng vang lên: “Rắc.”
Ngay sau đó, họ thấy Lang Yên thạch sắp
bùng cháy bỗng tan thành bụi, màng chắn màu đỏ máu đang gợn sóng tự sáng lên từ
tít phía xa rồi lan đến trên đầu họ, che khuất nửa bầu trời.
“Đó là phong ấn chết!”
Trong mắt Cung trưởng lão xuất hiện vẻ
không dám tin. Phong ấn chết là loại phong ấn liên kết với mạng sống, sơ sẩy là
sẽ bị cắn trả ngay, Yêu Chủ có thù oán gì với họ mà lại muốn giết họ đến mức
này.
Cung trưởng lão lập tức chém về phía
màng chắn trên đầu, màng chắn gợn sóng lăn tăn nhưng không hề có vết nứt.
Cung trưởng lão sầm mặt.
Sở Như Dao: “Sư thúc, giờ chúng ta nên
làm gì đây?!”
Cung trưởng lão cũng đờ ra.
Yến Lăng chợt nói: “Thông Linh kính,
Thông Linh kính có thể xuyên qua mọi ảo ảnh và màng chắn.”
“Đúng rồi!”
Cung trưởng lão sực nhớ ra: “Mau lấy
Thông Linh kính ra, nhờ các trưởng lão Nguyên Anh bên Phạm Thiên kết trận, giúp
chúng ta thoát khỏi tình thế nguy nan!”
Hầu Mạn Nga đang tắm rất chill.
Người ta đồn rằng Phạm Thiên hết sức
đỉnh cao và tao nhã, nhưng theo nàng ta thấy thì chỉ là sa mạc chết bầm thôi,
toàn cát là cát, chỉ trừ mấy hồ nước lớn nhỏ quanh khu cắm trại, nước lấp loáng
trong vắt.
Sau mấy ngày bị vùi dưới hố cát, tuy có
phù tắm rửa nhưng Hầu Mạn Nga vẫn thấy chưa sạch, ngửi đâu cũng thấy mùi cát,
nàng ta thấy cái hồ này rất sạch nên xuống tắm.
Sau đó tiểu sư muội chuyên bám đuôi
cũng chạy tới.
Sau đó nữa, cả đám sư muội cũng chạy
tới theo.
Cảnh tượng một người tắm dưới ánh trăng
biến thành dàn đồng ca trong nhà tắm.
Hầu Mạn Nga sầm mặt ngồi bên hồ, hai sư
muội yêu kiều vừa nghịch nước vừa cười hì hì chạy ngang qua, nước bắn tung tóe
lên mặt nàng ta.
Hầu Mạn Nga: “...” Con mẹ ngươi, con mẹ
ngươi, các ngươi có nghe thấy không hả?!
Hầu Mạn Nga ai oán lau mặt, vòng tay
màu vàng trên cổ tay nàng ta trượt xuống.
Hầu Mạn Nga không quan tâm.
Ném tiền đi cũng nghe thấy tiếng vang,
nhưng mười mấy năm qua, chiếc vòng sứt này lại không vang tiếng nào, Nhất Tuyến
khiên ơi Nhất Tuyến khiên, hầy, khi nào nó hoàn toàn rỉ sét, nàng ta sẽ ném nó
xuống hồ cho cá mập ăn!
Đúng lúc này, Thông Linh kính trong
ngực áo nàng ta bỗng rung lên.
Hầu Mạn Nga lấy ra, mặt Sở Như Dao xuất
hiện trên đó, nàng ta lẩm bẩm: “Lại có chuyện gì…”
“Yêu Chủ định giết bọn ta! Xin Vương
trưởng lão và các vị trưởng lão giúp đỡ!”
Vương trưởng lão là trưởng lão Nguyên
Anh của Bắc Thần pháp tông, cũng là người nắm quyền trong chuyến đi đến Phạm
Thiên lần này.
Hầu Mạn Nga đứng phắt dậy, không nói gì
thêm, vắt chân lên cổ chạy chân trần về trước ánh mắt kinh ngạc của các cô
nương: “Vương sư bá!”
Vương trưởng lão giành lấy Thông Linh
kính từ tay Hầu Mạn Nga, vừa gọi các trưởng lão vừa sốt ruột nói với Cung
trưởng lão: “Bên ông sao rồi? Yêu Chủ định giết mọi người thật à? Tuy Yêu Chủ
cư xử điên rồ nhưng cũng không điên thật. Vô cớ giết người tức là đang tuyên
chiến với Nhân tộc, có lợi gì cho hắn chứ?”
“Thật đấy.”
Cung trưởng lão nhíu chặt mày: “Ta cũng
đâu biết hắn nghĩ gì? Giờ hắn vẫn chưa đích thân ra tay, nhưng lại để mặc cho
yêu binh yêu tướng dưới trướng tàn sát trắng trợn, cứ theo đà này, bọn ta vẫn
cầm cự được, nhưng tông tộc thành chủ của Yến Châu sẽ bị giết sạch mất.”
Vương trưởng lão: “Chẳng phải Yến sư
điệt có Lang Yên thạch à, mau đốt lên gọi kiếm các tới cứu đi.”
Cung trưởng lão: “Yêu Chủ đặt phong ấn
chết trong phạm vi nghìn dặm, Lang Yên thạch không cháy nổi.”
Vương trưởng lão buột miệng: “Yêu Chủ
điên rồi à?”
Tuy Cung trưởng lão cũng nghĩ thế,
nhưng điều này không ảnh hưởng đến tiếng gào của ông ta: “Ông mau nghĩ cách
đi!”
Vương trưởng lão cũng gào lên: “Mẹ nó,
còn cách nào chứ, trước đại chu thiên, Phạm Thiên chỉ cho vào chứ không cho ra
ngoài! Ngay cả phù truyền tin cũng không ra được, chẳng lẽ ta có thể xuyên qua
gương chắc? Hu� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.