Lâm Nhiên nhìn Nguyên Cảnh Thước đi mà không quay đầu lại,
nàng thở dài một hơi thật sâu.
“Thôi toi rồi.”
Thiên Nhất nói: “Ngươi làm đứa nhỏ nhà người ta đau lòng rồi
đó.”
Tim Lâm Nhiên chợt đau nhói: “Lúc này ngươi không cần đâm
thêm vào tim ta nữa đâu.”
“Ta chỉ giúp ngươi chuẩn bị tâm lý trước thôi.”
Thiên Nhất cũng thở dài: “Tiểu tử này không nói một lời với
ngươi, trông thế kia chắc là tình đầu rồi, cuối cùng lại bị ngươi đâm cho một
nhát. Ai da ông trời ơi… vừa rồi ta thấy vẻ mặt hắn trông sợ lắm, sẽ không hắc
hóa luôn đấy chứ?”
Lâm Nhiên lắc đầu: “Không biết, hắn không phải người như vậy
đâu.”
Bản tính sẽ không thay đổi, sớm chiều ở cùng nhau đã năm
năm, Lâm Nhiên sẽ không đến mức không tin tưởng chuyện này về Nguyên Cảnh
Thước.
Thiên Nhất: “Cho dù không hắc hóa thì sau này ngươi cũng
đừng mong hắn đối xử tốt với ngươi.”
“… Không hoàn toàn vậy đâu.”
Lâm Nhiên lấy kinh nghiệm tình trường nông cạn của mình,
vươn bàn tay nhỏ ra thử thăm dò: “Không phải còn có chia tay xong vẫn làm bạn
sao? Bọn ta vẫn chưa đến mức đó, bọn ta còn chưa bắt đầu cơ mà…”
Thiên Nhất: “Ngươi cảm thấy Nguyên Cảnh Thước giống như còn
có thể làm bạn với ngươi à?”
Lâm Nhiên suy nghĩ một chút, sư tử nhỏ kiêu ngạo vui vẻ dâng
hiến trái tim tới cho nàng, nàng lại ném trái tim đó xuống đất, giẫm vỡ tan
nát…
Lâm Nhiên yên lặng rơi lệ: “Ta cảm thấy có khi hắn còn đánh
chết ta luôn.”
Thiên Nhất thở dài.
Cho nên chuyện yêu đương gì đó, đã không có cảm tình thì
tuyệt đối đừng dính dáng gì hết!
Quan trọng là ngàn phòng vạn phòng, lại không phòng được
thằng nhãi kia lại dám thẳng thắn thế, không đau sao được!
Aiz, tuổi trẻ, vẫn là tuổi trẻ.
“Khụ khụ.”
Lâm Nhiên nghe tiếng Hỉ Di Lặc ho khan, lúc này mới xoay
người nhìn về phía Yêu Chủ.
Yêu Chủ vẫn luôn không có động tĩnh, im lặng đứng trên vũng
máu bên cạnh, cao ngạo lạnh lùng xem kịch, thân hình cao gầy khoác hắc bào
trông như một u hồn.
Lâm Nhiên khịt mũi một cái, nghẹn ngào: “Đa tạ tiền bối.”
Yêu Chủ hoàn toàn có thể cưỡng ép kéo nàng đi, hoặc là trực
tiếp quạt tay đánh bay luôn Nguyên Cảnh Thước, nhưng hắn ta lại không làm thế,
hắn ta chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn, không hề lên tiếng… Mặc dù tám phần là xem
trò vui, nhưng Lâm Nhiên cảm thấy nếu căn cứ theo những chuyện trong quá khứ
của Yêu Chủ, thế này đã được coi là có lương tâm rồi.
Hỉ Di Lặc bỗng cảm thấy con nhóc này vẫn còn có chút lương
tâm, chứ nhìn thằng nhãi ngu ngốc kia đi, chỉ là một thằng oắt Kim Đan nhãi
nhép mà dám ngạo mạn gào thét, cũng không biết sao bệ hạ lại tha thứ cho hắn ta
dễ dàng như thế.
Yêu Chủ liếc nhìn Lâm Nhiên, không nói gì, xoay người rời
đi. Lâm Nhiên không còn cách nào khác, chỉ đành chậm rãi đi theo.
Lúc này, phía chân trời đột nhiên có một con yêu phong bay
tới, phóng thẳng đến tay Hỉ Di Lặc, hóa thành một tờ giấy.
Hỉ Di Lặc liếc mắt nhìn, chớp mắt cả kinh thất sắc: “Bệ hạ!
Yêu vực xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lâm Nhiên vội vã: “Xảy ra chuyện gì?”
Hỉ Di Lặc rống to: “Liệt Bằng vương tạo phản! Mang theo một
đám yêu cường đang xông vào yêu cung!”
Lâm Nhiên hít ngược một hơi: “Sao có thể như vậy? Thế cục
này quá hung hiểm!”
Hỉ Di Lặc cắn răng nghiến lợi: “Không sai, đám nhóc con chết
tiệt này lại dám thừa cơ làm loạn trong lúc ngài không có ở đây… Bệ hạ, chúng
ta phải mau trở về thôi! Giết chết họ!”
Lâm Nhiên gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng rồi, hai người phải
mau trở về giết chết họ đi.”
Hỉ Di Lặc: “Đúng vậy…”
Hỉ Di Lặc: “???”
Sao cứ thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ?
Hỉ Di Lặc hoàn hồn lại, gầm thét: “Ngươi cũng phải đi cùng
bọn ta!”
Lâm Nhiên yên lặng lùi về sau hai bước, mắt đảo loạn: “Ta,
trước mắt ta không đi đâu, việc xấu trong nhà không thể rêu rao ra bên ngoài
được, chuyện của Yêu vực các ngươi, một kẻ ngoại tộc như ta qua đó hóng hớt
chuyện cũng không hay lắm.”
Hỉ Di Lặc lập tức trợn mắt há hốc mồm: Trong thiên hạ lại có
kẻ mặt dày vô sỉ đến vậy luôn ư!
Yêu Chủ từ từ xoay người, ánh mắt chết người nhìn Lâm Nhiên.
Yêu Chủ nhìn nàng chằm chằm, giọng khàn khàn lạnh như băng:
“Được voi đòi tiên.”
Lâm Nhiên có một thoáng chột dạ, dù sao thì vừa rồi đúng là
Yêu Chủ đã nương tay nể nang nàng thật, một bạo quân Yêu tộc nhìn hai Kim Đan
Nhân tộc họ loi nha loi nhoi, không đánh vỡ đầu chó của hai người họ đã là
lương tâm hiếm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.