Khách khứa kéo tới Tiểu Lâu Tây rất đông, tiếng đàn tiếng ca
đan xen văng vẳng, tiếng cười nói vẫn rôm rả xôn xao như trước.
Tiên Ngưng cô nương rót một chung rượu, giơ bàn tay trắng
nõn lên, đưa chung rượu cho người bên cạnh một cách dịu dàng uyển chuyển.
Một bàn tay thon dài cầm lấy chung rượu.
Nam nhân có diện mạo tuấn tú ngồi nghiêng mình dựa vào
giường sạp, chân dài co lại, khuỷu tay gác lên đầu gối. Đã qua vài tuần rượu
rồi mà người này vẫn không từ chối lần nào, ai đưa cũng uống, uống đến mức gò
má ửng hồng, chút ửng hồng kia như khiến đường nét lạnh lùng trên gương mặt hắn
ta trở nên mềm mại hơn.
Hắn ta nhìn dáng múa của các ca cơ, lúc uống lúc không, bờ
môi mỏng hơi hé mở, xương gò má hơi nhô lên hóp lại, rượu chảy dọc trên chiếc
cổ thon dài, yết hầu nhấp nhô lên xuống, tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt tràn ngập
sự gợi cảm thờ ơ không thể nói thành lời.
Mộ Dung Vân ngơ ngác nhìn hắn ta, không kìm được mà đỏ mặt,
tim đập thình thịch.
Nàng ta chưa từng gặp một nam nhân như thế này bao giờ, hắn
ta phong lưu, lạnh lùng, phóng khoáng đến nỗi người khác không thể rời mắt khỏi
hắn ta.
Nếu lúc trước nàng ta chỉ thích hắn ta, thì mấy ngày nay,
sau khi cận kề bên cạnh hắn ta, tìm hiểu về hắn ta, nàng ta tin rằng mình đã
yêu hắn ta rồi.
Nàng ta không muốn gây áp lực cho hắn ta bằng thế lực của Mộ
Dung gia, cũng không muốn lợi dụng hắn ta. Không cần biết là thiên cơ tầng thứ
chín hay thiên phú tốt của hắn ta, nàng ta chỉ hy vọng hắn ta có thể đối xử
nhiệt tình với mình một chút… Nàng ta hy vọng hắn ta chỉ nhìn về phía mình, đôi
mắt lơ đãng hờ hững kia có thể dấy lên ngọn lửa ái dục, chỉ nhìn chăm chú một
mình nàng ta thôi.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó là Mộ Dung Vân lại kích động
tới nỗi nín thở, cả người nóng ran như muốn bốc cháy.
“Nguyên công tử…”
Mộ Dung Vân rót một chung rượu, vén tay áo lộ ra một đoạn cổ
tay nhỏ, đưa chung rượu cho hắn ta với đôi mắt ẩn chứa tình ý dạt dào.
“Ha ha.”
Các công tử ngồi cùng chung vui bên cạnh đều cười vang, Mộ
Dung Vân nghe tiếng cười của họ mà đỏ mặt cả lên, trách mắng họ: “Các ngươi
cười cái gì chứ, các ngươi chỉ biết làm ồn thôi!”
“Đừng cười nữa đừng cười nữa, không thấy Vân tỷ tỷ nhà ta
giận rồi sao?”
Công tử Mộ Dung Lục cố ý trêu ghẹo, khi Mộ Dung Vân hờn dỗi
đánh hắn ta, hắn ta vội xin tha: “Vân tỷ đừng tức giận, Vân tỷ đừng tức giận!”
Sau đó quay đầu mỉm cười xòa nhìn Nguyên Cảnh Thước: “Nguyên huynh mau tới cứu
ta đi! Mau cầm chung rượu này dỗ dành Vân tỷ thay tiểu đệ với, tiểu đệ cảm ơn
huynh trước nhé!” Nói xong, hắn ta cúi người khom lưng trông rất ra dáng, lại
khiến mọi người cười to hơn.
Tất cả mọi người đều cố ý hoặc vô tình nhìn sang Nguyên Cảnh
Thước.
Nguyên Cảnh Thước chầm chậm uống rượu trong ly cho tới khi
mọi người im lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo xấu hổ, hắn ta mới từ từ đặt
chung rượu xuống, cúi người cầm lấy phía bên kia chung rượu của Mộ Dung Vân.
Bàn tay của hắn ta to lớn dày rộng, với tư thế đó, đầu ngón
tay có lớp chai mỏng ấn vào thành chung rượu, lòng bàn tay gần như ôm lấy một
nửa mu bàn tay của Mộ Dung Vân, một luồng hơi nóng rực có thể tính là bá đạo
bao phủ lấy tay nàng ta.
Đó là nhiệt độ của nam nhân này.
Mộ Dung Vân thấy Nguyên Cảnh Thước cúi đầu, vì bị mùi rượu
thiêu đốt nên gương mặt tuấn tú góc cạnh toát ra vẻ cứng cỏi hùng hồn. Đôi con
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.