Thật ra Lâm Nhiên biết rất ít chuyện
thời trẻ của Giang Vô Nhai.
Người ngoài đều nghĩ nàng là đệ tử duy
nhất của Giang Vô Nhai thì sẽ hiểu rõ sư phụ như lòng bàn tay. Nhưng thật ra
không phải thế, Giang Vô Nhai rất ít khi nhắc về quá khứ của mình, ngay cả Hề
Tân và Chưởng môn Khuyết Đạo Tử cũng không nhắc tới.
Nhất là Hề Tân, thỉnh thoảng nàng cũng
lặng lẽ thăm dò nhóc con này, hỏi thêm mấy câu là hắn ta còn tức giận, cười
khẩy, đặt đũa xuống rồi đi luôn, khiến Lâm Nhiên chết lặng. Tuy nàng biết chín
phần mười là hắn ta đang giả vờ để cố tình di chuyển sự chú ý, nhưng nàng cũng
không dám hỏi thêm... Vì lần nào nàng cũng phải nhún nhường, tốn công sức gấp
bội để dỗ cha Hề quay lại.
Dần dần, nàng cũng khôn hơn, nhanh trí
không trêu vào Hề Tân nữa mà chuyển sang tấn công Giang Vô Nhai.
Đương nhiên Giang Vô Nhai không thể mặt
nhăn mày nhó như Hề Tân, nàng là bé cưng của sư phụ, sư phụ không nỡ mắng nàng,
cũng không nỡ từ chối nàng, nhưng Lâm Nhiên cảm thấy Giang Vô Nhai còn ác hơn
Hề Tân… Vì mỗi khi hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, hơi
nhíu mày rồi thở dài, hành động này còn có tác dụng hơn bất kỳ lời từ chối nào
khác.
Lần nào Lâm Nhiên cũng mấp máy môi,
không sao hỏi nổi, đành chịu thua rồi ủ rũ quay về trước ánh mắt dịu dàng ẩn
chứa ý cười của sư phụ.
Thế nào là lấy nhu thắng cương? Thế nào
là không đánh vẫn thắng?
Từ đó trở đi, Lâm Nhiên cũng biết người
khó trêu nhất chính là Giang Vô Nhai vẫn luôn ôn hòa, dịu dàng và tốt tính nhất
kia.
Lâm Nhiên từng có rất nhiều suy đoán,
cố gắng xâu chuỗi quá khứ của Giang Vô Nhai từ vô số tin đồn rời rạc, nửa thật
nửa giả. Nàng nghĩ về bất cứ dáng vẻ nào mà Giang Vô Nhai thời trẻ có thể có,
nhưng khi thực sự nhìn thấy hắn, nàng biết những suy đoán kia đều vô nghĩa.
Vì đây chính là Giang Vô Nhai đang sống
sờ sờ.
Lúc này nàng đang ngồi khoanh chân bên
hồ, gặm bánh quế hoa.
Nàng đã mặc pháp y màu xanh mới tinh,
chất vải rất mềm mại, cả bộ đồ màu trắng, có mấy bông hoa nhỏ tinh xảo màu
trắng được thêu ở tay áo, trông xinh đẹp và tao nhã khác thường.
Chiếc đệm mới mà nàng đang ngồi cũng
mềm mại, lớn bằng chiếc giường, nàng có thể nằm lăn lộn trên đó; giữa đôi chân
đang khoanh lại của nàng là hộp đồ ăn bằng gỗ lim, các ngăn đều được mở ra, bên
trong đầy ắp các loại điểm tâm đủ hình dáng, Lâm Nhiên vừa ăn xong mấy miếng
thịt xông khói, đang chọn mấy chiếc bánh quế hoa để gặm.
Bánh quế hoa được làm từ gạo nếp và mật
ong, tạo hình như một bông hoa quế trong suốt óng ánh, bên trong là nhân bánh
chảy, vừa cắn một miếng đã thấy hương hoa quế thơm ngào ngạt trong miệng, ngon
đến mức khiến Lâm Nhiên tít mắt, nhưng nàng cũng không quên nhìn chằm chằm vào
mặt hồ, một chiếc cần câu rất dài đang được gác trên giá ở bờ hồ, dây câu dài
mảnh rủ xuống hồ, cả buổi rồi vẫn chưa có động tĩnh.
Lâm Nhiên tập trung quan sát dây câu,
dây câu bỗng rung lên.
“!”
Lâm Nhiên lập tức nhào sang bên cạnh,
lắc ghế bập bênh: “Có rồi, có rồi!”
Ghế bập bênh bị nàng lắc, người nằm
trên đó chậm rãi nhúc nhích, Lâm Nhiên vội cầm lấy mũ rơm che mặt hắn: “Tiền
bối mau dậy đi! Cá sắp chạy rồi kìa!”
Mũ rơm bị kéo ra, ánh nắng rực rỡ chiếu
vào mặt, Giang Vô Nhai bị ánh sáng đánh thức, hắn mở mắt, một gương mặt thanh
tú được phóng đại xuất hiện trước mắt hắn, nàng đang nhìn hắn bằng đôi mắt to
đen láy, mắt này viết chữ “Thèm”, mắt kia viết hai chữ “Rất thèm”.
Giang Vô Nhai: “...”
Trước đôi mắt long lanh này, Giang Vô
Nhai nhịn cả ngáp, giơ tay tìm cần câu, Lâm Nhiên vội đưa cần câu cho hắn, còn
ân cần chạy ra sau để đỡ lấy ghế bập bênh, sợ ảnh hưởng tới việc hắn phát huy.
Giang Vô Nhai biết nói gì được nữa, hắn
đành ngồi xuống, giữ lấy cán cần câu, ngón tay thon dài nắm dần về phía trước
dọc theo cần câu.
Cần câu đã bị cá kéo cong như sắp gãy
được đẩy thẳng lên, bên kia hết sức hung hãn, Giang Vô Nhai chậm rãi thả dây,
thu dây, thả dây tiếp... Mấy lần dây câu suýt đứt nhưng hắn vẫn ung dung,
khoảng nửa khắc sau, Giang Vô Nhai đứng dậy đi tới bên hồ.
Một mũi nhọn rực rỡ như cầu vồng lao
vút khỏi mặt nước, nhào về phía Giang Vô Nhai một cách đằng đằng sát khí, Giang
Vô Nhai nắm dây câu, nó lập tức bất lực rơi xuống đất, Giang Vô Nhai cúi xuống
nhặt nó lên, cầm về.
Lâm Nhiên đã chuẩn bị sẵn thùng nước,
nàng vui vẻ chạy tới, Giang Vô Nhai thả cá Văn Diêu vào thùng, Lâm Nhiên cúi
đầu nhìn.
Trong thùng là một con cá rất đẹp, có
màu cầu vồng lộng lẫy, không có vây mà lại có cánh như chim, đuôi cánh trong
suốt như lụa, khi nó bơi trong nước, trông nó như nàng tiên đang tung tấm vải
màu, nhẹ nhàng nhảy múa.
Đẹp thế này, vừa nhìn đã biết không
phải cá bình thường, đây là cá Văn Diêu, trước giờ chỉ sinh sôi ở vùng nước
tinh khiết nhất tại Đông Hồ Dai Trì, mang huyết thống thần thú chính hiệu, ăn
một miếng thì tu vi sẽ tăng mạnh, tuổi thọ được kéo dài!
Chưa bàn đến việc nó đẹp hay quý giá
đến mức nào, quan trọng là lần trước Giang Vô Nhai đã bắt một con cho nàng ăn
thử, vị cực kỳ ngon! Cực kỳ ngon!
Lâm Nhiên không ngờ lại có loài cá thơm
ngon như thế, chỉ ăn một con thì vẫn chưa đã nghiền, nàng cứ nhớ mãi không quên,
Giang Vô Nhai định bắt cho nàng con nữa, nhưng loài cá này vừa hiếm vừa hung
dữ, nhiều ngày rồi không thấy bóng dán ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.