Hề Tân đột nhiên im lặng.
Hắn ta thu hồi tất cả biểu cảm trên
mặt, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt lạnh lùng thăm dò giống như nhìn xuyên qua
lớp da của nàng, nhìn thấu chân tâm của nàng.
Lâm Nhiên thản nhiên nhìn lại hắn ta,
thậm chí trong lòng còn hơi buồn cười.
Hiện giờ Hề Tân đúng thật vẫn còn là
trẻ con, lông toàn thân đều dựng ngược hết cả lên, trông vừa nghiêm túc vừa
hung hãn.
… Nhưng như vậy thì càng đáng yêu hơn!
Hề Tân nhìn chằm chằm vào nàng, vào đôi
mắt sáng ngời và nghiêm túc của nàng. Sau khi nhìn một lúc lâu, hắn ta mới quay
đầu, ánh mắt hiếm khi rũ bỏ những cảm xúc áp lực kia, vừa hơi hoảng hốt lại vừa
hơi hoang mang.
Không ai biết hắn ta nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới cúi đầu
nói: “Ngươi qua đây.”
Đương nhiên Lâm Nhiên biết hắn ta như
vậy là đã hòa hoãn lại rồi, nhưng nàng lại lúng túng: “Ờm...”
Lúc này Hề Tân mới nhớ tới, nàng không
thể qua được.
Hắn ta liếc nàng, trong đôi mắt xinh
đẹp kia dường như mang vẻ bắt bẻ, lại dường như có ý nhún nhường.
Hề Tân “hừ” một tiếng: “Có qua được đâu
mà bày đặt nói nhảm lắm thế.”
Lâm Nhiên thoải mái: “Ta sai rồi, ngày
mai là ta có thể qua!”
Hề Tân nhìn nàng, thấy hơi hơi hài lòng
với thái độ này của nàng, cúi đầu sờ cành hoa đặt trên đùi rồi đột nhiên ném
đến bên chân nàng.
Cành đào mảnh khảnh rơi xuống bên chân
nàng, cành đuôi đáp xuống mặt giày, hoa đào màu hồng nở rộ.
“... Ơ?”
Lâm Nhiên kinh ngạc, Hề Tân đứng lên,
để lại một câu “ngày mai lại tới” rồi xoay người rời đi.
Lâm Nhiên ngẩn người, nhìn bóng lưng
hắn ta biến mất, nàng khom lưng nhặt cành đào lên, nhìn cánh hoa đào tươi non,
không nhịn được mà mỉm cười.
Hôm sau vừa sáng sớm Lâm Nhiên đã tới,
chạy một hơi ra ngoài tường viện, còn chưa kịp thở dốc thì một bộ quần áo từ
trên trời giáng xuống che kín đầu nàng.
“Thay đi.”
Lâm Nhiên sờ vào thấy vô cùng mềm mại,
nàng lấy bộ quần áo xuống, thấy là một bộ pháp y màu xanh, trông khá giống với
cái áo nàng đang mặc, nhưng ống tay áo của nó được thêu hoa văn chìm, trông hoa
lệ hơn nhiều.
“Cả cái này nữa.”
Lại có một thứ bay xuống, dừng lại trên
bộ quần áo, là một cái dây buộc tóc cùng kiểu.
Lâm Nhiên ngửa đầu, nhìn Hề Tân ngồi
trên tường cao: “Tặng ta sao?”
Sắc mặt Hề Tân hơi gượng gạo, hắn ta
“hừ” một tiếng.
Lâm Nhiên nở nụ cười: “Cám ơn, trông
đẹp quá, bao giờ ta về…”
“Thay ngay bây giờ.”
Hề Tân thô bạo ngắt lời nàng: “Thay
xong mới được vào.”
Đừng nghĩ đến chuyện mang theo đồ của
Giang Vô Nhai bước vào nhà hắn ta.
“Hả?”
Hề Tân không để ý tới nàng, đứng lên từ
đầu tường rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong viện.
Lâm Nhiên sững sờ đứng ngoài cổng, thật
ra nàng chỉ muốn đến chào hỏi thôi chứ có muốn vào đâu... Thôi vậy, chuyện này
nàng không dám nói, nếu không thì bao công sức khó khăn lắm mới dỗ được hắn ta
lại hỏng bét mất.
Cũng may chỉ là áo khoác ngoài, Hề Tân
không phát điên đến mức bắt nàng cởi sạch quần áo ngay tại đây. Lâm Nhiên dứt
khoát đứng đó thay đồ luôn rồi buộc một mái tóc đuôi ngựa đơn giản, cuối cùng
mới đẩy cửa gỗ ra.
Trước mắt nàng là một tiểu viện lát
phiến đá xanh, cây thanh đằng bám l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.