“Bách Viễn...”
Tô Tuệ Lan khẽ gọi ông ta, trong mắt
xuất hiện vẻ thận trọng, khát khao, sợ hãi, như một miếng lưu ly mỏng manh, có
lẽ chỉ một câu của ông ta cũng có thể hoàn toàn xua tan những cảm xúc đó.
Ông ta nên an ủi bà, nên nắm tay bà
thật chặt, hôn lên trán bà, bảo bà đừng lo lắng.
Nhưng Hề Bách Viễn lại nhìn bà bằng ánh
mắt tối tăm, hờ hững như đang nhìn người xa lạ.
Ông ta... Ông ta...
“Đệ điên đủ chưa?!”
Giọng nói già nua và uy nghiêm của
Thương Thông Chi vang lên bên cạnh, Tô Tuệ Lan không chịu được nữa, hộc máu,
dòng máu chảy xuống từ khóe môi bà, nhưng không đỏ bằng giọt lệ ở khóe mắt bà.
Hề Bách Viễn!
Sao tự dưng ông ta… lại thành ra thế
này?
Tô Tuệ Lan đau khổ nhắm mắt trong sự
tuyệt vọng và khó hiểu, ngất đi.
Hề Bách Viễn thấy Tô Tuệ Lan ngất đi,
ánh mắt hơi thay đổi, cũng không giữ được vẻ hờ hững nữa, nhưng ngay sau đó,
vai ông ta đã bị ấn xuống, bị ép quỳ xuống đất.
“Đưa đệ ấy tới đây.”
Thương Thông Chi lạnh lùng liếc Hề Bách
Viễn vẫn đang im lặng, vừa bị cấm vệ ấn xuống đất, dịu giọng bảo Giang Vô Nhai:
“Con tìm người chăm sóc sư mẫu con rồi đi cùng bọn ta.”
Hề Bách Viễn bị kéo dậy, mái tóc rối bù
che hết mặt, quần áo rách tươm, chật vật vô cùng.
Ông ta không nhìn Giang Vô Nhai, không
nhìn Thương Thông Chi, cũng không nhìn bất cứ ai khác.
Giang Vô Nhai im lặng bế sư mẫu lên, quay
người, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Hề Tân.
Chẳng biết hắn ta đã tới từ bao giờ, áo
bào lộng lẫy rộng thùng thình tôn lên vóc người mảnh mai, hắn ta đứng cạnh cửa
như nhánh đào xinh đẹp nhưng khô héo.
Mấy người Thương Thông Chi nhìn thấy
hắn ta thì đều sững sờ, ánh mắt họ lập tức chuyển sang thương cảm, bất đắc dĩ.
Thương Thông Chi chậm rãi nói: “Chuyện
này không liên quan tới con, con đi chăm sóc mẹ con đi.”
Hề Tân nhìn ông ta, rồi lại nhìn Hề
Bách Viễn, thản nhiên nhường bước, để mấy người Thương Thông Chi rời đi.
Từ đầu đến cuối, ngay cả khi lướt qua
nhau, Hề Bách Viễn cũng không nhìn hắn ta cái nào.
Hề Tân cũng không nhìn ông ta lần nào
nữa.
Hề Tân bước vào phòng, đối mặt với
Giang Vô Nhai.
“Đây chính là chuyện mà các người muốn
giấu ta à?”
“Bọn ta không định giấu đệ.”
Giọng Giang Vô Nhai khàn khàn: “Chỉ là
không biết nói với đệ thế nào thôi.”
Nét mặt Hề Tân trở nên kỳ lạ, vừa giống
mỉa mai, lại vừa giống cười giễu.
Khi chạy tới, Lâm Nhiên trông thấy cảnh
tư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.