Câu này nghe hơi thô nhưng lại rất có lý.
“Ồ? Lâm huynh đệ đúng là có tố chất hoàn hảo của một thần tử
tốt đấy. Lần này có công, ngươi muốn được thưởng cái gì?” Tiêu Hoàng chắc chắn
kế hoạch của mình có thể giấu được Thẩm Đường và Vân Hồi, nhưng không chắc có
thể qua mắt được nam nhân trước mặt này không.
Hắn ta chưa bao giờ gặp phải người như vậy, chỉ cần liếc
nhìn nhau thôi là dường như nội tâm của hắn ta đều bị bại lộ trước mặt hắn.
Dù hắn có thể dùng hay không thì một người như vậy không thể
giữ lại!
“Có chuyện gì vậy?”
“Á!! Ngươi làm gì vậy?!”
“Bắt hắn ta lại!”
Bên này đang chào hỏi nhau thì bên phía thích khách bị áp
giải lại xảy ra biến cố bất ngờ, người bị áp giải thi nhau ngã xuống đất, chỉ
có kẻ cầm đầu là nhân cơ hội này tránh thoát, sau đó rút đao của thị vệ xông
qua đây.
Tất cả đều diễn ra trong giây lát, tất cả mọi người đều cho
rằng tên thích khách kia đang lao tới chỗ Tiêu Hoàng, thị vệ đứng ra trước che
chắn, nhưng cây đao kia lại chĩa về phía Lâm Túc ở bên cạnh.
Trước ánh mắt kinh ngạc của bao người, khóe môi Tiêu Hoàng
nhếch lên, Lâm Túc liếc nhìn hắn ta, sau đó lia mắt sang mũi đao gần ngay trong
gang tấc. Mặc dù đao rất nhanh, nội lực cũng mạnh, nhưng đối với Lâm Túc thì
chẳng phải chuyện gì to tát.
Thứ thực sự khiến Lâm Túc bất ngờ không phải mũi đao kia, mà
là bóng người đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn.
Cơ thể bị đụng tới chao đảo, cánh tay Thẩm Đường đang ôm
chặt lấy hắn bỗng nhiên siết chặt lại, mùi máu tươi xộc thẳng vào chóp mũi, vô
cùng nồng nặc.
Chú khổng tước luôn thích đẹp sợ đau dù đã tái xanh mặt mày,
nhưng vẫn cố gắng ngẩng mặt lên nói: “Sao em không tránh?!”
Hắn quên mất.
Lâm Túc kéo cậu ra khỏi người mình rồi đỡ lấy cậu, một tay
chống lại tên thích khách vì không chém trúng nhát đầu tiên nên đang tiếp tục
tấn công về phía này. Hắn nghiêng người tránh thoát lưỡi đao, chỉ cần một chiêu
đã đủ khiến cây đao kia trượt ra ngoài.
Cây đao kia tuột khỏi tay thích khách, lại bị Lâm Túc ném
thẳng sang cái tên đang đứng xem kịch hay ở bên cạnh.
Tiêu Hoàng vốn đang rầu rĩ vì tận mắt nhìn thấy Thẩm Đường
liều mạng giúp hắn cản đao thì lại bất thình lình nhìn thấy mũi đao kia bay
thẳng về phía lồng ngực của mình, nếu như đâm xuyên qua ngực, hắn ta có mấy cái
mạng cũng không đủ dùng
Hắn ta không thể chết!
Người bình thường đứng trước thời khắc sinh tử chưa chắc có
khả năng trốn tránh, nhưng Tiêu Hoàng lại có khả năng kéo người bên cạnh qua đỡ
một đao này cho hắn ta, bất kể là ai đi nữa, chết vì hắn ta cũng đều xứng đáng.
Nhưng khi bóng người kia đứng che trước mặt hắn ta, đao trực
tiếp đâm xuyên qua bả vai người đó, cũng là lúc Tiêu Hoàng đối mặt với khuôn
mặt ngỡ ngàng đến cùng cực của Vân Hồi.
Sự khiếp sợ và lạ lẫm trong đôi mắt người kia trực tiếp đâm
thẳng vào lồng ngực hắn ta.
Hắn ta khó khăn nuốt khan một cái, sau đó chợt nhìn về phía
nam nhân đã đạp tên thích khách xuống dưới chân, chỉ nhận được một ánh mắt ngập
tràn lạnh lẽo và ác ý.
Cú đạp của Lâm Túc đủ để khiến kinh mạch của tên thích khách
đứt đoạn, hắn ít khi nổi giận, nhưng chẳng hiểu sao ngày hôm nay hắn chỉ thấy
lửa giận đang bùng lên trong lòng.
Mỗi một mạng sống đều rất đáng quý, từ khi thai nghén cho
đến lúc chào đời, rồi đến khi lớn lên, đều cần phải tốn rất nhiều tâm huyết,
trả giá bằng vô số sự nỗ lực. Lâm Túc yêu quý mạng sống, cho nên tay hắn rất ít
khi nhuốm máu tươi, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ không giết người.
Tên thích khách kia vẫn còn thoi thóp, cũng không thể gượng
dậy được nữa, Lâm Túc bế Thẩm Đường đặt lên mặt bàn trống trải ở bên cạnh, để
cậu nằm sấp lên bàn.
“Lâm Túc, có phải ta sắp chết rồi không?” Hơi thở của Thẩm
Đường đã hơi yếu ớt rồi, thế mà vẫn nằm đó nói chuyện.
Cách quần áo không thể thấy rõ vết thương ở sau lưng cậu,
nhưng vết máu đã men theo sống lưng cậu nhỏ giọt xuống từ vạt áo. Lượng máu như
thế này chắc chắn đã tổn thương tới động mạch chủ, đánh giá nghiêm trọng nhất
của Lâm Túc là đã tổn thương đến cột sống của cậu.
Hắn tiện tay xé phần y phục đằng sau ra, chỉ vàng đứt thành
mảnh nhỏ, phần lưng vốn luôn trắng nõn lúc này lại toàn là máu tươi làm người
ta hết hồn. Lâm Túc kiểm tra sơ qua, sau khi xác nhận không làm bị thương đến
cột sống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lấy một viên thuốc ra nhét vào trong miệng
cậu: “Đừng nói gì cả, có ta ở đây rồi, không sao đâu.”
“Ưm... Ta tin em.” Thẩm Đường ngậm viên thuốc có chút mơ
màng buồn ngủ, nhưng lại bị cảm giác kích thích bất ngờ ở trong miệng làm cho
tỉnh táo ra ngay lập tức, cậu chỉ cảm thấy trong mũi miệng mình đều là mùi vị
cực kỳ kích thích: “Phì, phì, đây là cái gì?! Đau quá!!! Em đang làm gì đấy!”
“Không muốn lưng có sẹo thì đừng nhúc nhích.” Thứ Lâm Túc
đang thoa cho cậu là thuốc bôi ngoài da do hệ thống sản xuất, nếu không, với
dược vật ở thời đại này, dù hắn có dốc hết tất cả vốn liếng cũng không cứu được
mạng cậu.
Dù sao chỉ riêng việc cầm máu và truyền máu thì với công
nghệ kỹ thuật hiện giờ cũng không làm được.
Chỉ cần bỏ ra tinh tệ thì tất nhiên sẽ có được thuốc tốt,
lúc thuốc mỡ vừa cầm máu sẽ có chút kích thích, nhưng hiệu quả rất tốt. Miệng
vết thương gần như phun trào ra ngoài giờ chỉ còn lại một chút máu chảy chầm
chậm, nhưng muốn khép lại hoàn toàn thì cần đợi thêm một khoảng thời gian.
Hắn lại tiếp tục xé áo lót trắng như tuyết của Thẩm Đường
xuống, băng bó vết thương cho cậu thật kỹ càng, bộ y phục giá trị ngàn lượng
này gần như bị phá hỏng hoàn toàn. Mặc dù Thẩm Đường đã lấy lại ý thức, nhưng
mất máu quá nhiều dẫn đến tình trạng kiệt sức vẫn chưa hề thuyên giảm, thế
nhưng, dù đầu óc vẫn còn hơi xây xẩm thì cậu vẫn thấy rõ tình hình ở bên Tiêu
Hoàng.
Vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua nhưng cậu cũng đã bắt gặp hình
ảnh Tiêu Hoàng kéo Vân Hồi qua cản đao cho hắn ta.
“Tử Ngọc, Tử Ngọc... Truyền thái y, truyền thái y!” Tiêu
Hoàng ôm Vân Tử Ngọc hét lên.
Thị vệ vội vàng lôi thi thể của tên thủ lĩnh thích khách và
cả đống thi thể khác xuống dưới, còn một tốp người khác thì hối hả chạy đi gọi
thái y. Tiêu Hoàng cúi đầu muốn xem thương thế của Vân Hồi, nhưng lại cảm nhận
được y giãy dụa.
Trên vai phải của Vân Hồi toàn là máu, nhuộm đỏ cả bộ quần
áo trắng như tuyết, trông còn đáng sợ hơn cả Thẩm Đường ở bên kia. Mặc dù y đau
đến nỗi chỉ ước gì có thể chết đi ngay lập tức, nhưng thứ còn đáng sợ hơn cả
cái chết chính là con người ở trước mặt này.
Trước đây y chưa từng nghĩ rằng có một người sẽ dùng mạng
sống để bảo vệ y, càng không ngờ rằng cái người trước đó dùng cả mạng sống để
bảo vệ y, chỉ chớp mắt sau đã dùng y để cản đao.
“Tử Ngọc, đệ nghe ta giải thích đã.” Đầu Tiêu Hoàng vang
đùng lên, mọi chuyện đã hơi nằm ngoài dự đoán của hắn ta, nhưng càng là lúc này
thì càng không thể nói sai gì hết.
Hắn ta vạch ra kế hoạch thế này là vì hắn ta thích Vân Hồi,
trước đó mọi chuyện đều rất suôn sẻ, chỉ có vừa rồi là vượt kiểm soát.
“Do đầu óc ta rối loạn, ta cứ tưởng là người khác. Nếu nhớ
ra là đệ, ta sẽ không làm như vậy đâu.” Tiêu Hoàng nóng lòng giải thích: “Tử Ngọc,
đệ cũng thấy mà, nếu ban nãy ta không kéo người khác qua thì ta sẽ chết, đao là
do Lâm Túc ném tới, hắn muốn giết ta. Tử Ngọc, ta chỉ làm theo bản năng thôi.”
Ánh mắt Vân Tử Ngọc nhìn hắn ta càng thêm lạ lẫm, nếu như
Tiêu Hoàng không nói những lời này mà chỉ nói xin lỗi, có lẽ Vân Tử Ngọc còn có
thể tiếp tục làm bạn với hắn ta. Bởi lẽ trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc,
con người sẽ vô thức tự bảo vệ mình, chuyện này không có gì đáng trách, nhưng
người cản đao là y hoặc là người khác...
Con người này coi rẻ mạng người đến đáng sợ, Vân Hồi là
người đã từng chết một lần, cũng từng chứng kiến lòng người hiểm ác. Chỉ là
trước đây y chưa bao giờ nghi ngờ Tiêu Hoàng, bởi vì y cũng là con trưởng, y
cũng gặp khó khăn, y cứ tưởng họ đồng bệnh tương liên, sẽ có thể hiểu được đối
phương. Vừa nãy không phải y chưa từng nghĩ đến chuyện cản đao thay hắn ta, ơn
cứu mạng có trả mãi cũng không hết, nhưng ai ngờ lại bị giành trước một bước.
Bây giờ xem ra, y thực sự không hề hiểu con người này.
“Đa tạ điện hạ giải thích, cũng xin Lâm huynh ban thuốc
cho.” Vân Hồi nhìn về phía Lâm Túc đã băng bó cho Thẩm Đường xong xuôi, mặc dù
vừa rồi người này đã ném đao tới, nhưng y cũng có thể thông cảm vì hắn lo lắng
cho Thẩm Đường nên không thấy rõ phương hướng.
Cũng có thể hắn cố tình thật, nhưng y cũng cảm ơn hắn vì đã
giúp y nhìn rõ một người. Sống lại lần nữa, y chỉ muốn trân trọng cái mạng này
của mình, y muốn sống tiếp.
“Nếu Lâm huynh đã biết y thuật, vậy xin ngươi hãy cứu mạng
Vân Hồi.” Tiêu Hoàng cũng cầu xin hắn, mặc dù bây giờ hắn ta chỉ muốn giết
quách nam nhân này cho xong.
Hắn ta chưa bao giờ kiêng kỵ một người đến vậy, nếu như vừa
rồi không kéo Vân Hồi qua, Lâm Túc thực sự muốn giết hắn ta, cũng có thể giết
hắn ta.
“Nếu ta không cứu được, lúc đó Thần Vương sẽ giáng tội ta
sao?” Lâm Túc không bước tới.
Tuy rằng Tiêu Hoàng yêu bản thân mình nhất, nhưng hắn ta
thực sự cũng có tình cảm với Vân Hồi. Người này khiến hắn ta khó chịu, sao hắn
ta có thể để hắn sống yên được.
“Tất nhiên, nếu ngươi cứu được Tử Ngọc, chuyện vừa rồi bổn
vương có thể không truy cứu.” Tiêu Hoàng thỏa hiệp.
Lâm Túc vẫn thờ ơ, thậm chí còn có tâm trạng chỉnh sửa quần
áo lại cho Thẩm Đường, hắn nói: “Không truy cứu? Nếu Thần Vương điện hạ muốn
truy cứu đến cùng, ta cũng sẽ công bố chuyện hôm nay với bàn dân thiên hạ.”
Chuyện này có nhiều dây mơ rễ má, Tiêu Hoàng cũng không biết
rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu, điểm yếu vừa rồi chưa đủ để ngáng chân kẻ
này, nhưng một khi chuyện hắn ta tự biên tự diễn ám sát quan văn bị lộ ra
ngoài, hắn ta sẽ bị văn nhân trong thiên hạ thóa mạ.
Tiêu Hoàng nhất thời hết cách, cánh tay hơi run rẩy vì tức
giận, Thẩm Đường ở bên kia cũng kéo tay áo Lâm Túc, nói: “Tử Ngọc là bạn của
ta, Lâm Túc, em có thể giúp y được không?”
Sắc mặt của Thẩm Đường vẫn tái mét, không được tươi tắn như
lúc trước, Lâm Túc ngàn tính vạn tính, nhưng lại tính sót cậu vẫn là bạn của
Vân Tử Ngọc.
“Lời phu quân nói tất nhiên phải nghe theo.” Lâm Túc quay
người đi về phía Tiêu Hoàng, hắn duỗi tay bế Vân Hồi lên luôn, đón lấy ánh mắt
nén giận của Tiêu Hoàng, sau đấy nói: “Thần Vương điện hạ cũng chẳng biết
thương hoa tiếc ngọc gì cả, thấy Vân công tử giãy dụa phí sức như thế mà vẫn cố
ôm, thật không biết ngài muốn hại hắn hay là cứu hắn nữa.”
Tiêu Hoàng siết chặt tay đến độ phát ra tiếng “răng rắc”,
nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Túc đặt Vân Hồi lên bàn.
Lâm Túc ấn vào vết thương vài cái, sau đó kéo tay áo của Vân
Hồi lên đưa tới bên môi y: “Cắn chặt đi, ta chuẩn bị rút đao ra đây.”
Thái độ này của hắn nhìn có vẻ qua loa lấy lệ, Tiêu Hoàng
đang định lên tiếng thì đã thấy Vân Hồi cắn vào tay áo không chút do dự.
Lâm Túc rắc thuốc bột lên xung quanh vết thương của y, sau
đó nhanh chóng rút mũi đao ra vứt xuống đất, ngay khi máu ứa ra, hắn lập tức
phong bế huyệt đạo trên bả vai của Vân Hồi lại rồi trực tiếp thoa thuốc, thuốc
mà hắn thoa tất nhiên chỉ là thuốc ở thế giới này.
Thẩm Đường có tiền, đến cả đao của thị vệ cũng dùng chất
liệu cực tốt, khiến chúng trở nên cực kỳ sắc bén, chỉ rạch nhẹ một cái là đã
tạo thành thương tích. Nhưng cũng đồng nghĩa là lưỡi đao cực mỏng, mặc dù vết
thương bị xuyên qua hơi sâu, nhưng vận may của Vân Hồi cực tốt, không bị thương
đến chỗ quan trọng, chỉ là trông vết thương hơi đáng sợ thôi.
Thuốc bột mà hắn tự điều chế tất nhiên cũng tốt hơn hàng bán
ở ngoài, nhưng dĩ nhiên không thể hoàn toàn lành lặn mà không để lại sẹo được.
Hắn xử lý xong miệng vết thương, tiện tay băng bó, thắt chặt
dây rồi nói: “Được rồi, Vân công tử muốn ở lại Thẩm phủ dưỡng thương hay là rời
khỏi đây cùng Thần Vương?”
Hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi như vậy, ánh mắt Tiêu Hoàng
nhìn hắn chẳng khác gì tẩm độc.
Độc khí của hắn ta gần như sắp tràn ra ngoài luôn rồi, nếu
không phải 06 không thể nói chuyện với người ở các thế giới, nó nhất định sẽ
nói với hắn ta: Chỉ trừng mắt thôi thì có ích gì, nếu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.