Dù nàng ta thoa loạn xạ nhưng cũng biết chỗ nào đau, thuốc
mỡ không màu, khi thoa lên, vết bầm trên cổ đã hoàn toàn không còn thấy nữa.
Lâm phụ ở bên cạnh cũng sợ hãi, dường như đây là lần đầu
tiên quen biết nhi tử mình. Chỉ với hành động vừa rồi của Lâm Túc, ông ta thật
sự nghi ngờ nếu kế thất không đồng ý thì hắn sẽ thật sự bóp chết nàng ta, sau
đó ngụy tạo thành cảnh đột tử.
Còn đối với người làm phụ thân như ông ta, sự hiếu thảo của
hắn cũng chỉ là giả vờ thôi.
“Sao ngươi lại học cách trở nên lạnh lùng tàn nhẫn thế này?”
Lâm phụ đau lòng hỏi.
Lâm Túc cười nhìn ông ta: “Đương nhiên là vì phụ thân không
có cách dạy nhi tử rồi.”
Lâm phụ giận ngã ngửa ra sau nhưng cũng không làm gì được
hắn, nếu thật sự gây khó dễ cho hắn, ông ta đảm bảo hắn sẽ thật sự dám ra tay
với đệ đệ ruột của mình: “Thôi vậy, ta sẽ coi như chưa từng có đứa nhi tử như
ngươi.”
“Phụ thân biết ý như vậy thì tốt quá.” Lâm Túc cười nói
tiếp: “Trong viện chỉ là người dưng, còn nếu ở ngoài, mong phụ thân hãy nể mặt
nhị đệ, cũng là tự nể mặt mình. Nếu sống ở đây không quen, ta cũng có thể mua
nhà cho hai người, nếu sống ở Kinh Thành không quen, một hai sai lầm nhỏ là ta
cũng có thể đưa phụ thân về lại phủ Thanh Hà ngay. Đi thong thả không tiễn.”
Hắn có chức quan, đương nhiên cũng có năng lực này, câu cuối
cùng thật sự như ân xá, kế thất đang bôi thuốc vội vàng đứng dậy, đỡ Lâm lão
gia rời đi.
Bước đi như bay khiến người khác còn tưởng rằng có sói đang
đuổi theo phía sau họ.
Hai người rời khỏi viện của Lâm Túc, vừa lúc gặp Khanh Đường
đang ôm tranh từ ngoài trở về, hai bên gặp nhau, cậu khom người hành lễ: “Lão
gia, phu nhân.”
Cậu vẫn chưa được cưới vào cửa nên chỉ có thể gọi như vậy.
Kế thất thấy cậu cung kính, vô hại hơn người trong viện kia
nhiều nên tươi cười đáp lời: “Khanh Đường vừa từ ngoài về đấy à? Nhìn con đầu
đầy mồ hôi kìa, sao không gọi hạ nhân cầm giúp cho, mau về nghỉ ngơi đi, đừng
để bị mệt.”
Khanh Đường chưa bao giờ được nàng ta đối xử với thái độ này
nên hơi lo sợ: “Không sao, người và lão gia cũng nghỉ ngơi cho khoẻ nhé ạ.”
Hai người này hoang mang lo sợ đi ra từ viện của họ, rốt
cuộc thiếu gia đã làm gì bọn họ rồi?
Khanh Đường mang theo thắc mắc khách sáo chào tạm biệt hai
người, đi vào viện lại thấy mọi thứ vẫn như thường, Lâm Túc đang ngồi bên bàn
đọc gì đó.
Khanh Đường đặt tranh lên bàn rồi nói: “Thiếu gia, em đã lấy
tranh người cần về giúp người rồi.”
“Nhìn giờ này, lúc về em đã gặp phụ mẫu à?” Lâm Túc ngẩng
đầu hỏi.
Khanh Đường vốn định hỏi nhưng lại thôi: “Người nói gì với
họ vậy? Thái độ của phu nhân thay đổi đột ngột quá.”
“Ta chỉ nói mấy câu khiến nàng ta tỉnh táo lại thôi, không
cần lo lắng.” Lâm Túc đưa tay ôm cậu ngồi vào lòng mình: “Mà em đó, vừa về đã
quan tâm đến họ, sao không quan tâm thiếu gia ta đây hả?”
Khanh Đường không kịp đề phòng, đặt tay lên vai hắn: “Vì
trong ấn tượng của em chỉ có thiếu gia bắt nạt người khác thôi, vậy nên em đành
lo lắng thay cho người khác.”
Hệ thống 06: [Tiểu Khanh Đường đúng là biết nhìn rõ bản chất
của hiện tượng.]
“Ngoan.” Lâm Túc vỗ đầu cậu cười nói.
Nhiệm vụ dạy học của Lâm Túc hoàn thành khá tốt, hiển nhiên
Chiêu Dương Đế có thể cảm nhận được mình đã bớt được rất nhiều việc so với
trước đây: “Ái khanh thật biết chia sẻ lo lắng với trẫm, lần này có thể yên tâm
rồi, nhưng nếu sau này lại có quan viên mới thì ái khanh lại phải tiếp tục cố
gắng nữa nhé.”
“Bệ hạ, thần thật sự không thể âm thầm kéo bè kết phái
được.” Lâm Túc kính cẩn thưa: “Xin bệ hạ cho thần một con đường sống.”
Hắn lại bắt đầu từ chối tiếp rồi, Chiêu Dương Đế ung dung
nói: “Ngươi đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, nếu không không đủ thành
ý thì không thể để vị kia nhà ngươi được thoát cảnh nô lệ đâu.”
“Lời hứa của quân tử đáng ngàn vàng, bệ hạ là quân, còn là
quân tử, không thể nói lời không giữ lời như vậy được.” Lâm Túc chặn ngay ý
định giở trò chơi xấu của Chiêu Dương Đế.
Chiêu Dương Đế nheo mắt nhìn hắn: “Nếu trẫm thật sự không
giữ lời thì sao?”
Lâm Túc bình tĩnh nở nụ cười: “Thần cũng không thể lấy cứng
chọi đá uy hiếp bệ hạ được, chỉ có thể chấp nhận số phận thôi ạ.”
Hắn nói chấp nhận số phận nhưng thái độ lại không giống vậy.
Đã đưa ra lời hứa mà lại không thể thực hiện sau khi hai bên đã cùng đồng ý thì
sẽ mất đi sự tin tưởng của người này, hắn ta cũng sẽ mất đi cánh tay đắc lực
này.
Từ xưa đến nay đều là quân muốn thần chết thì thần không thể
không chết, nhưng thần có thể áp chế được Chiêu Dương Đế như vậy, Lâm Túc được
coi là người đầu tiên trong lịch sử.
“Thôi vậy, trẫm đã hứa đương nhiên sẽ thực hiện, kẻo ngươi
lại thấy trẫm là người thường xuyên thất hứa.” Chiêu Dương Đế tức giận liếc
hắn.
Thánh chỉ ban ra, Khanh Đường quỳ xuống nghe chỉ, khi nhận
lấy Thánh chỉ, cậu ngẩn tò te, quỳ yên ở đó hồi lâu không thể hoàn hồn.
“Khanh Đường, tạ ân đi.” Lâm Túc nhắc nhở.
Khanh Đường hoàn hồn, quỳ lạy: “Tạ long ân của bệ hạ.”
Thánh chỉ giống như Hoàng đế đích thân đến nơi, tất cả mọi
người trong Lâm gia đều phải quỳ lạy, Khanh Đường ôm Thánh chỉ mà lòng mừng rỡ,
Lâm phụ và kế thất ở bên cạnh thì lại tâm trạng phức tạp.
Khi chưa được đại xá, chính bệ hạ đã đích thân đồng ý cho
Khanh Đường rũ bỏ thân phận hèn mọn, sau này có thể tham gia kỳ thi như những
lương dân khác. Thân phận nô lệ khó rũ bỏ, có thể khiến bệ hạ làm vậy, không
biết Lâm Túc đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Theo ân chỉ của bệ hạ, sau này không ai được phép nói về
thân phận hèn mọn của Khanh Đường nữa, nếu không sẽ bị coi là kháng chỉ, bất
kính với bề trên.
“Trí Viễn thực sự thành tâm thành ý với Khanh Đường, đến ân
chỉ thế này cũng xin được, có thể thấy bệ hạ coi trọng nhường nào.” Kế thất
cười nói: “Sau này phải cố gắng hơn nữa, thành tâm cống hiến cho bệ hạ nhé.”
Dù sau lưng nghĩ thế nào nhưng ngoài mặt nàng ta ta vẫn thể
hiện rất tốt, dù sao lời uy hiếp lúc trước của Lâm Túc thật sự khiến nàng ta
khắc cốt ghi tâm.
Kế thất nói như vậy Khanh Đường mới phản ứng lại, đương
nhiên cậu không có công lao lớn có thể khiến bệ hạ ân xá cho mình rồi được
thoát khỏi quá khứ, chỉ có thể là do thiếu gia đã làm gì đó.
“Cảm ơn thiếu gia.” Khanh Đường nhìn hắn bằng ánh mắt sáng
ngời, Lâm Túc rời khỏi sảnh chính, cậu cũng theo sát phía sau.
Lâm Túc ung dung thản nhiên, có thể cảm nhận được ánh mắt ấy
vẫn luôn dõi theo mình. Khi bước xuống bậc thang, hắn nghiêng người ôm lấy Khanh
Đường vì không cúi đầu nhìn đường mà suýt ngã, cười bảo: “Dù em thật lòng
ngưỡng mộ thiếu gia nhà em thì cũng phải dành chút tâm trí mà nhìn đường đi
chứ.”
Khanh Đường bám vào cánh tay hắn đứng vững lại, hai tai đã
đỏ ửng: “Tại em thấy thiếu gia rất lợi hại thôi, bệ hạ có làm khó người không?
Thiếu gia vất vả như vậy đều là vì em, em không biết nên báo đáp thế nào mới
phải.”
Lâm Túc đưa cậu đến viện của mình, khi đi vào phòng, hắn
đóng cửa ra vào và cửa sổ lại, đặt Thánh chỉ lên bàn, nói với Khanh Đường còn
đang mờ mịt ngơ ngác: “Không phải em không biết phải báo đáp thế nào sao? Có
nhớ những gì học được ở quan quán trước đây không?”
Hơi thở phong trần trên người Khanh Đường bây giờ đã không
còn, nhưng ký ức bị dạy dỗ và đòn roi trước đây thực sự đã ngấm vào xương tuỷ,
cho dù ngủ mơ cậu cũng không thể quên được: “Ý thiếu gia là sao?”
“Sử dụng tất cả những kỹ năng em học được trước đây với ta
đi, từ ngày mai coi như tạm biệt quá khứ.” Lâm Túc nói với giọng điệu đường
đường chính chính.
Thực ra là hắn muốn nhì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.