“Người cũng đã đi rồi mà còn không chịu nói thật à?” Lâm
Túc cũng không tới gần ép buộc cậu, chỉ tùy ý kéo cung, tiếng dây cung vụt đi,
cung tên bắn trúng hồng tâm.
Lê Nguyên nhìn bóng dáng thẳng tắp của hắn, cùng với sự
lạnh lẽo trong đôi mắt hơi híp lại trong thoáng chốc khi kéo cung bắn tên kia,
vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Năm đó bệ hạ cứu Khang Tướng quân là vì cái
gì?”
Như thế này cảm giác như đang ghen tuông đố kỵ vậy, chẳng
hề phù hợp với sự rộng lượng của Hoàng hậu chút nào.
Lâm Túc nghe vậy, vốn định bắn một mũi tên nữa, nhưng lại
buông lỏng mũi tên trên cung: “Vậy ta hỏi em, tại sao khi đó em lại giúp hắn
trong cung yến?”
“Ta quý cái tài của hắn.” Lê Nguyên buột miệng nói.
Lâm Túc cười nói: “Ta cũng quý cái tài của hắn, nhưng đây
chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân thứ hai là, hắn là mâu thuẫn
giữa em và Nguyên Hòa Đế, khi đó ta chưa chuẩn bị đủ, không thể tùy tiện hành
động đón em ra khỏi hoàng cung Nam quốc được, cho nên dẫn hắn đi trước.”
Ngón tay Lê Nguyên siết chặt, khô khốc nói: “... Là vì ta
ư?”
“Đúng, vì em.” Lâm Túc thả tên bắn vào trong bao đựng,
cung cũng đặt xuống: “Huống hồ hắn thích nữ tử.”
Lê Nguyên vốn không nên hỏi nữa, nhưng nội tâm cậu vẫn
nôn nóng khôn nguôi: “Vậy nếu Khang Tướng quân thích nam tử thì sao?”
“Em muốn hỏi gì đấy?” Lâm Túc nhìn cậu rồi nói.
Từ ánh mắt hắn không nhìn ra được cảm xúc gì, cũng khiến
Lê Nguyên căng thẳng: “Thực ra ta...”
Lâm Túc tới gần, Lê Nguyên vốn nhìn vào mắt hắn, lúc này
lại cúi xuống, cậu biết mình vượt quá giới hạn rồi, nhưng lại nghe thấy nam
nhân nói trên đỉnh đầu: “Suy nghĩ của em chỉ là giả thiết thôi. Nếu ta đã có em
rồi thì sao có thể trêu chọc người khác được nữa.”
Khóe môi Lê Nguyên khẽ cong lên, sau đấy lại nghe hắn
nói: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nếu em không hỏi, chưa chắc lúc nào ta cũng đoán
được trong lòng em nghĩ gì. Nếu làm không tốt thì sẽ nảy sinh hiềm khích.”
Hắn thấu tình đạt lý, càng khiến Lê Nguyên cảm thấy mình
đang tham lam, nhưng cậu thực sự muốn tham lam: “Ngài nói sẽ không trêu chọc
người khác, chẳng lẽ ngài có thể không lập hậu cung ư?”
Lâm Túc không đáp, Lê Nguyên không nhịn được ngẩng đầu
lên nhìn, lại nghe thấy hắn nói: “Em muốn ta không lập hậu cung sao?”
Lê Nguyên đối diện với ánh mắt hắn, nhưng không thể hiểu
được cảm xúc trong đó: “Ta biết ngài muốn kéo dài hậu duệ, muốn giang sơn thiên
thu vạn đại, nhưng ta không muốn ngài chạm vào người khác, dù là để kéo dài hậu
duệ.”
Đố kị cũng được, thất đức cũng được, lạm quyền cũng được,
cho dù người này cho cậu quyền lực có thể rời khỏi hắn thì cậu cũng không muốn
rời đi, nhường hắn cho người khác.
“Nếu Hoàng hậu đã gánh được cái danh ghen tuông này thì
đương nhiên trẫm cũng gánh được cái danh không thể sinh con đẻ cái.” Lâm Túc vỗ
gò má cậu rồi cười nói.
Bây giờ hắn đang nói với thân phận Đế vương, làm vua không
nói hai lời, nói được đương nhiên phải làm được.
Lê Nguyên vừa chua xót trong lòng, lại vừa thấy ngọt tới
mức không biết phải làm sao, cậu bước tới ôm eo Lâm Túc nói: “Quân tử lời nói
gói vàng, đã nói rồi thì không được tùy ý thay đổi đâu.”
Lâm Túc ôm cậu nói: “Lời nói có thể tùy ý sửa đổi phủ
nhận, thế có cần ta viết ý chỉ cho em không? Nếu sau này vi phạm, em có thể lấy
ra đối chất.”
“Lời bệ hạ nói thì sao có thể vi phạm được?” Lê Nguyên ôm
hắn cười nói: “Đương nhiên là ta tin ngài.”
Từ xưa đến nay hiếm có Đế vương nào nói được lời như
không lập hậu cung, bởi vì một người thì sao sung sướng thoải mái được như ba
ngàn giai lệ. Nhưng nếu hắn đã đồng ý rồi, vậy Lê Nguyên sẽ tin hắn.
“Chúng ta chưa thành hôn, Thái hậu hành động như thế, có
được coi là phi lễ không?” Lâm Túc cúi đầu nói.
Lê Nguyên định buông hắn ra, nhưng cánh tay kia lại giam
cậu lại thật chặt, hoàn toàn không thể tránh thoát, nhưng trông lại giống như
cậu đang lưu luyến không buông vậy. Không buông ra được cũng không nói lại
được, Lê Nguyên dứt khoát nhận luôn: “Đúng, ai gia đang phi lễ với ngài đấy,
ngài làm gì được nào?”
Lâm Túc vuốt ve môi cậu rồi nói: “Có qua mà không có lại
thì thất lễ quá. Nếu Thái hậu đã chủ động như vậy, trẫm cũng không tiện làm
quân tử cấm dục nhỉ?”
Lê Nguyên đối diện với ánh mắt hắn, không giận nổi, đã
vậy tim còn đập rất nhanh, rõ ràng người này rất hay bắt nạt người khác, nhưng
cậu lại khó kìm lòng được mà thích hắn.
Kìm chế gì đó trước mặt hắn, hình như đều không có tác
dụng.
Sau khi Tề Đế đón Tân hậu, đương nhiên không thể thiếu
các nghi thức, nơi nào trong cung cũng có màu đỏ rực, dù mọi người đều biết
Thái hậu của Nam quốc gả lần hai, nhưng bệ hạ yêu sâu đậm, không ai dám thờ ơ
chút nào.
Lê Nguyên mặc áo bào phượng hoàng, nhưng không phải kiểu
của nữ tử, mặc lên lộ rõ vẻ uy nghiêm, cậu vốn có xuất thân hoàng tộc, lại là
người từng làm Thái hậu, tuy luôn bị ức hiếp trước mặt Lâm Túc, nhưng lại muôn
vàn phượng nghi trước mặt quần thần, gánh được phượng bào rực lửa này.
Hai người cùng bước lên địa vị cao, hành lễ tế bái, lúc
hai người nhìn nhau, mặt mày Lê Nguyên hơi dịu đi.
Đế vị trên cao, dường như cách cả ngàn vạn núi non, đứng
trên vị trí cao đến mức khuôn mặt của triều thần đứng xa nhất cũng không nhìn
rõ, nhưng đây chính là vị trí của người làm chủ thiên hạ.
Đế vị cô đơn, nhưng nguyện bầu bạn bên người.
“Đại hôn của trẫm chính là đại hỉ, đặc biệt cho phép đại
xá thiên hạ, chung vui cùng vạn dân.” Lâm Túc mặc áo bào của Đế vương, đế phục
càng hoa lệ mà dày nặng, nhưng mũ miện và đế phục chỉ làm tăng thêm sự uy nghi
của hắn chứ chẳng giảm bớt đi chút nào, khiến Lê Nguyên không nhịn được mà
chuyển mắt nhìn hắn chăm chú.
Ở cao đường, Lê Hoàng hậu trước đây, Thái hậu hiện tại
nhìn đôi bích nhân, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.
Trần ai lạc định, thời cuộc như vậy cũng nên giao cho
người trẻ tuổi tự mình phán đoán thôi.
“Người xưa Tiêu quốc yết kiến!!!”
Sau một tiếng truyền gọi, hoàng thất Tiêu quốc tiến vào
mênh mông cuồn cuộn, Hoàng đế trước đây giờ mặc triều phục bình thường, tới bậc
thang quỳ xuống: “Tiêu thị cảm nhớ tấm lòng thống nhất thiên hạ của bệ hạ,
thuận theo thiên mệnh, dâng lên quốc thư, chuyển giao đại quyền, tự nguyện làm
thần dân của bệ hạ.”
Có cung nhân dâng quốc thư kia lên, khóe môi Lâm Túc mỉm
cười, không giận tự uy: “Chuẩn.”
Hắn vừa dứt lời, người xưa bên Tiêu quốc hành đại lễ ba
quỳ chín lạy: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương
thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Sơn hô vạn tuế cùng thiên tuế.
Dưới áo bào, Lâm Túc nắm lấy tay Lê Nguyên, thấy cậu rõ
ràng hơi sững sờ, nhưng đôi mắt nhìn sang lại toàn là ý cười.
“Hoàng đế vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế, chẳng phải là
muốn bệ hạ sống cô độc chín ngàn năm sau đó sao?” Đại điển kết thúc, Lê Nguyên
đi sóng vai với Lâm Túc nhẹ giọng nói.
Nam hậu và nữ hậu khác nhau, nữ tử không thể gặp nam tử
khác, nhưng nam tử từ nhỏ đến lớn đều chạy khắp nơi bên ngoài, lễ động phòng
hợp cẩn cũng chẳng cần lời chúc phúc sớm sinh quý tử gì, lại có Lâm Túc đặc
biệt cho phép, không cần Lê Nguyên đợi ở trong hôn phòng, mà hai người nắm tay
nhau đi.
Lâm Túc khẽ cười nói: “Sao Hoàng hậu biết chín nghìn năm
đó không phải là quãng đời trước khi ta gặp em?”
Trái tim Lê Nguyên rung động, liếc mắt nhìn hắn.
“Cô độc chín nghìn năm, chỉ để quãng đời còn lại gặp được
một mình Hoàng hậu, bạch đầu giai lão.” Lâm Túc khẽ nói.
Hơi thở Lê Nguyên hơi ngưng lại, vô thức dừng bước chân,
lòng bàn tay siết chặt.
Cậu mặc phượng bào đỏ rực, phóng khoáng đẹp đẽ như trong
tưởng tượng của Lâm Túc, quả nhiên phù hợp với trang phục cực kì diễm lệ này,
lúc này đôi mắt cậu ẩn tình, si tình như quên cả đi đường, đúng là quyến rũ
trực diện.
Lâm Túc cố ý quyến rũ, nhưng có người dù vô tình nhưng
cũng đủ để làm loạn cỏ thơm.
“Hoàng hậu đi mệt rồi à?” Lâm Túc buông tay cậu ra rồi bế
cậu lên ngay lúc Lê Nguyên còn chưa phản bác, ôm cả y phục dày nặng kia vào
lòng, chẳng thấy tốn sức chút nào: “Để trẫm bế em đi.”
Ánh mắt lúc đó của hắn khiến Lê Nguyên cảm thấy hơi nguy
hiểm.
Lâm Túc đi lại không bị hạn chế bởi áo bào, tuy không
thấy gấp gáp là bao, nhưng cung nhân đằng sau lại có đôi phần không theo kịp.
Tới cửa tẩm điện, không cần cung nhân mở cửa, hắn đạp mở
cửa luôn, lúc đi vào bên trong không đợi cung nhân đi theo, cửa phòng đã đóng
lại đằng sau lưng hắn, cứ thế nhốt một đám cung nhân ngoài điện, không biết
phải làm sao.
“Giờ phải làm sao đây?” Một cung nữ hỏi.
Xưa nay Hoàng đế chiêu tẩm đều có cung nhân canh giữ,
chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Nhưng bây giờ đám người hầu hạ bọn họ lại bị bệ hạ từ
chối.
“Hoàng hậu phượng nghi vạn thiên, đương nhiên bệ hạ sẽ
gấp gáp.”
“Đây là tân triều, tuy có điều lệ của triều cũ, nhưng ở
Tề quốc này thì bệ hạ nói gì là cái đó, nếu đã bị nhốt thì cứ đợi thôi.”
Giọng của người bên ngoài điện nhỏ đến mức không bay vào
trong được, nhưng bị bế lên vào đây động phòng trước mặt nhiều người như thế,
lúc Lê Nguyên được đặt lên long sàng khuôn mặt đã sắp đỏ như y phục rồi.
“Bệ hạ...”
Lâm Túc tùy tay cởi phượng quan của cậu xuống, đè người
lên giường, vuốt ve đôi mắt cứ nhìn thẳng hắn kia rồi nói: “Sau này ở bên ngoài
đừng nhìn chằm chằm trẫm bằng ánh mắt như vậy.”
Lê Nguyên chớp mắt, mặt mũi đỏ ửng đầu óc hơi choáng
váng, làm gì còn suy nghĩ tới những cung nhân nhìn thấy kia nữa: “Tại sao?”
“Làm vậy là đang mời gọi đấy, mời gọi ta làm chết em.”
Lâm Túc nghiêng người hôn lên môi cậu.
“... Ưm...”
Lê Nguyên định phản bác, nhưng tiếc là đến cơ hội phản
bác người này cũng không cho cậu.
Trước khi thành hôn còn ngăn cản được hắn, nhưng sau khi
thành hôn, những nội dung trên tranh long dương khiến cậu xấu hổ, không biết
phải làm sao thật sự trải nghiệm hết một lượt.
Quốc đô của Lương quốc cũ rộng rãi lớn mạnh, khí hậu cũng
là bốn mùa như xuân, vốn đã là lúc thời tiết chuyển lạnh, nếu có tuyết rơi đúng
lúc, đương nhiên năm tới sẽ thu hoạch rất tốt, vào ngày đại hôn của Đế vương,
những bông tuyết bay xuống từ trên bầu trời, vốn chỉ thấm ướt mặt đất, nhưng
sau đó lại chuyển thành tuyết lớn như lông ngỗng.
“Tuyết rơi rồi!!!”
“Quả nhiên bệ là là người thuận theo thiên mệnh!”
“Tuyết rơi đúng lúc, chính là sự tán thành của trời cao
mà.”
“Hoàng hậu nương nương cũng là người được ông trời thừa
nhận, năm đó gả cho Nam đế, chẳng phải vì cưới Hoàng hậu nương nương mà thiên
hạ được thái bình sao?”
“Hay là người có được Hoàng hậu thì có được thiên hạ.”
Ngoài phòng lạnh giá, còn trong phòng lại đốt lò sưởi, ấm
áp dạt dào.
Lúc Lê Nguyên tỉnh lại vô thức có cảm nhận đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.