Dương Phỉ dù sao cũng là “phú thương” do một tay Tiêu Tồn
Ngọc bồi dưỡng, đối với hắn ta, Tiêu Tồn Ngọc kỳ vọng rất nhiều.
Thấy hán tử hơi lớn tuổi hiền lành chờ được khích lệ,
Tiêu Tồn Ngọc cũng không keo kiệt: “Làm rất tốt. Sau này nếu là có gì khó xử cứ
đến Tiêu gia tìm quản gia, có thể giúp được thì sẽ cố hết sức giúp ngươi. Ngươi
cứ dựa theo yêu cầu của ta, diễn thật tốt vở kịch này cả đời là được!”
“Vâng!” Dương Phỉ rất kích động.
“Ngài yên tâm! Đào Ứng kia càng ngày càng phiền muộn,
không chịu nổi một lời đàm tiếu của người khác. Mấy ngày trước, có người nói
thê tử hắn có người khác bên ngoài, hắn tức giận đến mức bỏ làm việc! Để tang
vợ chưa bao lâu, hắn đã mày đi mắt lại với một góa phụ khác! Ta cố ý đứng đó
trừng mắt nhìn nữ nhân kia mấy lần, sau đó hắn lập tức nổi điên lên rồi đuổi
người đi. Có thể thấy là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!”
Đào Ứng này còn muốn tái giá sao?
Vậy thì không thể được! Đã hại một nữ tử, sao có thể để
hắn ta hại thêm người khác chứ?
“Làm tốt lắm!” Tiêu Tồn Ngọc càng hài lòng hơn.
Dù bây giờ Lưu Nguyệt Liên đã đến núi hồn, nhưng nàng đã
hứa sẽ làm trọn đời, tuyệt đối k ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.