Tiêu Tồn Ngọc hào phóng ném cái bình kia vào ngực Trang
Cửu Lang, ánh mắt kia giống như đang nhắc nhở Trang Cửu Lang nhất định phải bắt
được, không được làm rơi nữa.
Trang Cửu Lang chưa từng mất mặt như vậy bao giờ, lúc này
có hơi lúng túng, không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm và vui vẻ khi nàng nói câu
“người của ta”.
Ngay trước mặt mọi người, mở cái bình kia ra.
Mùi rượu thơm đập vào mặt.
“Rượu này trong veo lại rất thơm, cực kỳ tinh khiết, e
rằng hiếm có...” Trang Cửu Lang rất bất ngờ, mùi hương của rượu này vô cùng mê
người, lan tỏa cực nhanh, nồng đậm thấm vào tận ruột gan, khiến người ta không
nhịn được mà muốn nhấm nháp mấy ngụm.
“Đó là đương nhiên. Đây là thứ ta cất giấu, đồ tốt người
bình thường không có được, ngàn vàng khó đổi!” Tiêu Tồn Ngọc cực kỳ đắc ý, sau
đó híp mắt cười nhìn Lâm Quân: “Vận khí ngươi thật tốt. Nếu lúc nãy ngươi đạp
vỡ, cho dù ta có phải ngồi trước cửa Lâm gia ngươi cả năm cũng phải khiến phụ
thân ngươi đền cho ta vô số bạc!”
Lâm Quân khịt mũi coi thường: “Không phải chỉ là rượu...”
“Thật thơm...” ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.