Hôm qua, lúc cả nhà kết thúc cuộc trò chuyện là lúc ba đã
cảm thấy mệt mỏi.
Quan Tố Thư và Quan Trình Dục cùng nhau trở về phòng, lúc
anh đi lên lầu, Quan Tố Thư nhớ tới một chuyện, đứng ở dưới lầu ngửa đầu hỏi
anh: "Chuyện lần trước anh hứa với em, còn tính không?"
Lần trước?
Quan Trình Dục nghĩ lại một chút, mới nhớ mấy năm trước lúc
anh đến trường đua xe chơi mà không dẫn cô đi, sau đó hứa với cô lần sau trở về
sẽ dẫn cô đi.
"Không quên." Anh xoay người, chống tay lên cầu thang
nói: "Em chắc chắn muốn đi sao? Nhìn cũng khá vô vị."
"Chuyện anh đã hứa với em, anh phải làm được."
Quan Tố Thư bất mãn nói.
"Được, được, được."
Vừa nghe liền biết anh nhất định là đã quên, Quan Tố Thư rất
là không cam lòng: "Được, được, được là lúc nào hả?"
Quan Trình Dục suy nghĩ một chút, nói: "Ngày mốt đi,
ngày mốt anh đến trường đón em."
Quan Tố Thư nghĩ tới Từ Chu Diễn, không biết ngày mốt anh có
thời gian hay không nên cô nói: "Có thể em sẽ dẫn một người bạn tới, không
cần anh đón, hoặc là em sẽ gọi tài xế đưa em đi."
"Tùy em." Quan Trình Dục nhìn đồng hồ đeo tay thấy
sắp mười một giờ, anh khoát tay với em gái, nói: "Không còn sớm nữa, đi
ngủ nhanh lên đi."
Quan Tố Thư cũng nhìn thấy mặt đồng hồ.
"Quan Trình Dục."
Lúc anh muốn xoay người đi lên lầu, em gái lại gọi tên anh.
Quan Trình Dục nghiêng người, quay đầu bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường nét khuôn mặt anh rất tuấn tú, so với Quan Tố Thư,
đường nét càng rõ nét hơn, mắt Quan Tố Thư giống ba, còn Quan Trình Dục lại
giống mẹ hơn. Quan Tố Thư nhìn anh một hồi, điều muốn hỏi như nghẹn lại trong
họng, cuối cùng cô vẫn không hỏi.
"Ngủ." Cô quay người nói.
Thật khó hiểu.
Thấy cô trở về phòng, Quan Trình Dục lắc lắc đầu, rồi đi lên
trên.
Quan Tố Thư trở về phòng, nằm sấp trên giường.
Cô muốn hỏi về chuyện của mẹ, rắm rối hồi lâu cuối cùng vẫn
không mở miệng hỏi.
Mẹ ơi.
Đã rất lâu cô không nói hai chữ này rồi.
Cô mở điện thoại ra, phát hiện tin nhắn của Từ Chu Diễn cô
còn chưa trả lời, vội vàng hỏi anh: "Bây giờ anh còn đau không?"
Ngày đầu tiên lên chức bạn trai đã bị thương, dấu hiệu này
không tốt chút nào.
Nghe thấy điện thoại "ting ting" một tiếng, ánh
mắt Từ Chu Diễn rời khỏi văn kiện, cầm di động lên xem thấy tin nhắn gửi tới,
bất giác nở nụ cười.
Anh tắt màn hình, soi vào khuôn mặt, dấu vết đã nhạt đi
nhiều, nhìn ra được cô đã không dùng hết sức để cắn anh.
Anh trả lời: "Không đau, sao em chưa ngủ nữa?"
"Em có thể gọi video không?" Cô vẫn không yên tâm.
Không nhìn thấy tin nhắn tới mà trực tiếp hiển thị cuộc gọi
đến, Quan Tố Thư nghe máy, nhìn thấy Từ Chu Diễn ở bên kia đang dựa vào ghế,
hơi nâng cằm lên, nhìn qua video. dấu vết trên mặt anh đã không còn thấy rõ.
Sao lại anh lại có khí chất của lão cán bộ kì cựu vậy?
Quan Tố Thư thầm nói.
Cô vẫn đang nằm sấp trên chăn, lỗ mũi đối diện với màn hình,
đây đích thực là một góc chết, cô nhận ra mình đang rất xấu, liền nhanh chóng
trở người lại, giơ điện thoại cao lên rồi vuốt vuốt cào cào tóc vài cái.
Từ Chu Diễn thấy cô thông minh tự mình biết mình, ý cười
trong mắt vẫn không dứt.
Quan Tố Thư hắng giọng, hỏi: "Anh đang làm gì
vậy?"
Từ Chu Diễn xoay màn hình, quay bàn làm việc cho cô xem, dịu
dàng nói: "Đang viết hợp đồng."
"Anh bận quá vậy, đây đều là..." Cô kéo màn hình
xuống, nhìn đồng hồ: "Đã hơn mười giờ rồi, lúc nào anh mới đi ngủ?"
"Sắp rồi, em thì sao?"
Quan Tố Thư xoa xoa cổ: "Em còn chưa rửa mặt mà."
"Hôm nay em còn muốn nghe chuyện xưa trước khi đi ngủ
không?" Anh hỏi.
"Có nha." Quan Tố Thư lập tức bò dậy nói: "Em
đi rửa mặt đây."
Cô đặt điện thoại lên chăn, Từ Chu Diễn nhẹ giọng nói:
"Không cần tắt máy, em cứ để vậy đi."
Nghe những gì anh nói, cô có một chút cảm giác ỷ lại không
giải thích được.
Ngọt ngào khó hiểu.
Quan Tố Thư rửa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.