Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện
nồng nặc, tiếng thở gấp gáp rõ ràng của Từ Chu Diễn ở ngay bên tai cô.
Gió mát nhưng vòng tay lại ấm áp.
Nỗi sợ hãi là có thật.
Quan Tố Thư vô thức đụng vào vết
thương trên tay, nghe thấy tiếng của anh ấy rên rỉ vì đau.
Cô buông tay, vội vàng nói: “Em đụng
vào vết thương của anh sao?”
“Không sao.”
Quan Tố Thư đỡ anh và nói: “Anh nằm
nghiêng để không bị đè lên vết thương đi.”
Từ Chu Diễn ngoan ngoãn nằm xuống.
Hệ thống lọc không khí trong phòng
khẽ kêu vo vo, các bác sĩ và bệnh nhân đi ngang qua bên ngoài căn phòng đang
trao đổi chi tiết.
Cô chống khuỷu tay vào bên giường
anh, chống cằm nhìn anh, nghĩ đến vết thương trên lưng anh, hiện tại hô hấp của
anh có chút khó khăn, cô ưỡn eo lo lắng hỏi: “Từ Chu Diễn, anh có bị thương ở
phổi không?”
Kỳ thật anh có thể cảm giác được
mình bị thương chỗ nào, khi mà viên đạn xuyên qua cơ thể, anh liền cảm thấy đau
rát, sau đó hô hấp khó khăn, một dòng máu từ khí quản trào ra giống như một cái
bóng nước bị rò rỉ, có máu ở mũi và miệng. Lẽ ra nó phải làm anh ấy khiếp sợ.
Anh đặt tay lên mu bàn tay cô và
nói: “Anh rất ổn, sẽ sớm khỏe lại thôi.”
“Không, anh cần phải nghỉ ngơi nhiều
vào, Chủ tịch Quan đã nói rằng ông ấy sẽ cho anh nghỉ phép.” Quan Tố Thư chớp
mắt.
Khi cô ấy đề cập đến điều này, Từ
Chu Diễn nhớ đến công việc của mình, anh ấy chống người lên hỏi: “Điện thoại
của anh vẫn còn ở đây chứ?”
“Nó ở đây.” Quan Tố Thư đưa điện
thoại di động trên tủ đầu giường qua cho anh.
Anh giải thích cho cô: “Mấy ngày nay
anh không liên lạc được nên anh cần phải sắp xếp một số công việc.”
Quan Tố Thư phàn nàn: “Anh đã như
thế này rồi mà vẫn lo cho công việc của mình sao?”
Biết được sự lo lắng của cô, Từ Chu
Diễn cười nói: "Chỉ cần giải thích mọi thứ với trợ lý là được.”
Quan Tố Thư cong môi, cô không còn
gì để nói về tinh thần tham công tiếc việc của anh.
Cô nhìn anh mở khóa điện thoại, nhập
mật khẩu 015362 , cũng không tránh mặt cô.
Cô tò mò hỏi: “Mật khẩu này có nghĩa
là gì?”
Từ Chu Diễn nói: “Là số của ba anh.”
Số gì? Là số điện thoại?
Quan Tố Thư thì thầm trong lòng,
nhìn anh soạn tin nhắn rồi gửi cho trợ lý.
Ngoài cửa có tiếng đi lại nói
chuyện, Quan Tố Thư đang nằm ở bên giường lập tức ngẩng đầu, dựa lưng vào ghế
ngồi thẳng dậy.
Cô nhìn lại, thấy rằng đó không phải
là người nhà mình mà là cảnh sát.
Cảnh sát dẫn đầu là Trương Đình, khi
anh ấy nhìn thấy cô thì nhẹ nhàng gật đầu với cô rồi hỏi Từ Chu Diễn: “Vết
thương của cậu có nghiêm trọng lắm không?”
Từ Chu Diễn cười nói: “Thật may mắn,
tôi có thể giữ lại được một mạng.”
“Cậu đã vất vả rồi.”
Trương Đình đứng nghiêm chào anh ấy.
Bản thân Trương Đình có vẻ ngoài rất
thô kệch của một người đàn ông đến từ Tây Bắc, nhưng hành động này toát lên vẻ
đẹp trai khó tả. Quan Tố Thư đã nhìn anh ấy hai lần.
Từ Chu Diễn lại nói: “Cậu có muốn
hỏi gì không?”
“Đúng rồi.” Trương Đình rất trịnh
trọng xuất trình thẻ cảnh sát, nói: “Tôi muốn hỏi cậu về vụ án đã xảy ra vào ba
ngày trước.”
Tình cờ là cả hai người đều ở đó, vì
vậy họ đã cùng nhau lập biên bản.
Quan Tố Thư bắt đầu kể lại toàn bộ
quá trình, trước hết là nói về tin tức mà cô ấy nhận được từ một người bạn vài
ngày trước.
Trương Đình hỏi cô ấy gần đây có gây
thù chuốc oán với ai không, Quan Tố Thư bối rối lắc đầu.
Cô ấy nói tất cả những gì cô ấy
biết, Từ Chu Diễn chỉ thêm một số chi tiết dựa trên lời khai của cô ấy.
Khi Trương Đình chuẩn bị rời đi,
Quan Tố Thư hỏi anh ấy: “Kẻ nổ súng đã bị bắt chưa?”
Trương Đình nói: “Cô đừng quá lo
lắng, hắn ta sẽ sớm bị bắt thôi.”
Điều đó có nghĩa là hắn ta chưa bị
bắt, Quan Tố Thư không thể che giấu sự thất vọng của mình.
Cửa lại bị gõ ba lần nữa, nhìn thấy
nhiều người như vậy trong phòng bệnh, Tiết Thu Ninh hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn
Quan Tố Thư nói: “Tố Thư, đi kiểm tra một c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.