◎Tạo hoá trêu ngươi.◎
Lâm Hạc Chi đứng trước cửa, sắc mặt trầm lắng, người cứng
lại đến cực điểm, không khí trong phòng rơi xuống nhiệt độ âm hai mươi.
“Bạn gái.” Lâm Thanh Hứa trầm mặc một lúc, vẫn không lừa
được chính mình, chậm rãi nói ra từng chữ một, mang theo sự trân trọng.
Lí trí nói với anh, lúc này che giấu Lâm Hạc Chi mới là
sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng bản năng của anh lại không muốn Tô Ý trở thành “bạn
học” từ miệng mình, anh không biết nói dối, càng không biết nói dối chuyện liên
quan đến Tô Ý.
Tô Ý không phải người anh có thể tuỳ tiện nói, từ trước
đến nay đều không phải.
Lâm Hạc Chi cất tiếng cười, hỏi lại: “Bạn gái?”
Giọng nói mang theo sự giễu cợt và chế nhạo, cái từ “bạn
gái” này, vậy mà lại xuất hiện trên người nhà họ Lâm bọn họ, thật sự là điều
hiếm lạ.
“Thế nên trong kì nghỉ đông con ra ngoài để dành thời
gian cho con nhỏ này à?” Lâm Hạc Chi nhớ đến kì nghỉ đông Lâm Thanh Hứa bỏ hết
luyện tập phục chế, chẳng thấy bóng dáng đâu, điện thoại cũng không nhận, đôi
nạng của ông ta gõ vài tiếng xuống mặt đất, đôi mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Phải.” Lâm Thanh Hứa thản nhiên thừa nhận.
“Bởi vì yêu đương ân ái mà trì hoãn việc phục chế văn
vật, mày cũng muốn đi theo vết xe đổ của ba mày sao?!” Lâm Hạc Chi càng nghĩ
càng tức, cầm lấy nạng gõ vào chân Lâm Thanh Hứa.
“Tôi không có.” Lâm Thanh Hứa nhìn vào mắt của Lâm Hạc
Chi, ánh mắt lạnh lẽo như tràn vào bể bơi băng giá, không hề có nửa phần ham
muốn, lạnh nhạt lại xa lạ, giống như ban đầu vậy.
Lâm Thanh Hứa hiểu rõ, bây giờ anh chưa đủ lông đủ cánh,
lúc nào cũng bị cản trở bởi Lâm Hạc Chi, trong lúc chưa thể hoàn toàn chống lại
Lâm Hạc Chi, trước khi có thể bảo vệ Tô Ý, tạm thời anh không nên chống đối Lâm
Hạc Chi.
Đôi mắt này giống như chiếc ô bảo hộ, chỉ cần Lâm Hạc Chi
không biết Lâm Thanh Hứa động tâm thì sẽ chẳng có chuyện gì.
“Vậy con ở cùng với cô ta là vì cái gì?” Lâm Hạc Chi lộ
rõ vẻ nghi ngờ.
“Tôi chỉ cảm thấy, cảm giác có người bên cạnh cũng không
tồi.” Ở cùng nhau nhiều năm như thế, anh đã hiểu Lâm Hạc Chi, chỉ cần lòng anh
vẫn để vào việc phục chế văn vật thì Lâm Hạc Chi sẽ không nói gì anh cả: “Ngày
xưa ông cũng ở cùng bà, không phải sao?”
Câu nói cuối cùng khiến Lâm Thanh Chi nhớ lại những ngày
tháng ban đầu. Chính mình vì để có người kế thừa tài nghệ phục chế văn vật mà
tuỳ tiện tìm một người phụ nữ thuận mắt ở bên nhau, hai người không bao lâu đã
kết hôn sinh con, sau đó người phụ nữ đó vì sinh con mất máu quá nhiều nên đã
đi mất.
Đáng tiếc đứa con trai sinh ra lại là đứa vô dụng, lấy
tiền trong nhà đầu tư thất bại thì thôi đi, bởi vì không muốn phục chế văn vật
mà tìm một người phụ nữ sinh đứa trẻ đưa cho ông ta, cũng tính là tìm cho ông
ta người kế thừa phục chế văn vật.
“Con chỉ có thể lựa chọn con đường phục chế văn vật.” Lâm
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.