Ngụy Dư trở về thành phố Hoài vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ
lễ Quốc khánh.
Ngay khi cô bước ra khỏi tòa nhà, có mấy người đàn ông tiến
tới và hỏi cô có muốn đi ô tô không.
Ngụy Dư lắc đầu nói không cần, cô cầm vali, đi thẳng lên xe
buýt trước mặt.
Tài xế đang ngồi ở ghế lái, mở cửa sổ hút thuốc, đợi cho đến
khi ghế ngồi trong xe gần như kín hết, tài xế mới chậm rãi bóp điếu thuốc, giơ
tay ném ra ngoài cửa sổ. Xoay vô lăng, chiếc xe nhanh chóng khởi hành.
Nhân viên thu phí là một phụ nữ trung niên trạc bốn mươi
tuổi, kẹp một tấm bảng dưới cánh tay, trước ngực treo mã QR code, đi đến từng
ghế ngồi để thu phí.
Đến lượt Ngụy Dư, sau khi Ngụy Dư lấy điện thoại di động ra
để quét mã QR để thanh toán, cô quay đầu lại và lặng lẽ nhìn quang cảnh đường
phố bên ngoài cửa sổ, những tòa nhà nhấp nhô, người đi bộ trên đường, cuộc sống
yên bình và nhàn nhã trong thị trấn nhỏ.
Xe đang đến gần thị trấn thì chuông điện thoại reo, Chu Ngọc
Như gọi điện hỏi cô đã đến ga chưa.
Ngụy Dư thấp giọng nói: "Con đang trên xe, sắp về đến
nhà rồi."
Đến đầu cầu, Ngụy Dư xuống xe, xách vali đi theo hướng về
nhà.
Những năm gần đây, bên kia sông xây dựng rất nhiều nhà máy
nên kinh tế thị trấn cũng phát triển. Trên đoạn đường từ đầu cầu đến nhà, hai
bên đường đều có quán ăn nhỏ.
Sau khi vào ngõ, có một dì đi đổ rác, nhìn thấy cô, cười tủm
tỉm hỏi: "Về nghỉ lễ à?"
Ngụy Dư cong môi đáp lại, xách vali đi lên lầu.
Cô bấm chuông cửa, một lúc sau Chu Ngọc Như đi ra mở cửa:
“Ăn trưa chưa?”
Ngụy Dư cúi đầu thay dép lê: “Con chưa ăn."
Chu Ngọc Như ngữ khí nhất thời đình trệ: "Hôm nay mẹ
cũng không nấu cơm, hay con xuống tiệm mì dưới tầng ăn một bát mì đi?"
Ngụy Dư không có biểu hiện gì trên mặt, xách vali về phòng:
"Con không đói, lát nữa ăn sau, con đi ngủ trước."
Ngụy Dư đóng cửa lại, tung chăn lên giường.
Trong phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa, có lẽ Chu Ngọc
Như đã đi ra ngoài. Chu Ngọc Như làm nhân viên thu ngân ở một siêu thị trong
thị trấn, bà làm việc sáu ngày một tuần, từ 7 giờ sáng đến 10 giờ tối, buổi
trưa được nghỉ một tiếng. Ngụy Chí Thành thì chạy xe tải vận chuyển hàng đi xa,
hiếm khi ở nhà.
Ngụy Dư mơ màng ngủ thiếp đi, lúc cô thức dậy đã gần 4 giờ,
cô nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn cấp 2 Lâm Giang Uyển, rủ cô ra ngoài
ăn tối, thuận đường đi mua sắm.
Ngụy Dư ở nhà cũng không có gì để làm, vì vậy cô đồng ý.
Cô thu dọn một chút rồi lấy chìa khóa và đi ra ngoài.
Ngụy Dư và Lâm Gi ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).