Sở Thần An bị hắn lắc đến hoa mắt, mí
mắt cậu giật giật, ánh mắt vẫn ngây thơ như trước. Cậu nhíu mày lẩm bẩm:
"Đừng lắc nữa!"
Cậu đưa tay ôm cổ Tần Quyết rồi nhắm
mắt ngủ.
Tần Quyết ôm cậu, cơn nhức đầu ảnh
hưởng đến suy nghĩ của hắn. Sự phiền não và bất an không biết tên khiến hắn
càng ôm Sở Thần An chặt hơn.
Ký ức xa lạ tan vỡ xuất hiện trong đầu
hắn một lần nữa. Mỗi một khoảnh khắc trong trí nhớ đều có bóng dáng của Sở Thần
An. Đây là ký ức mà hắn ghi nhớ sâu sắc, cho dù mất trí nhớ thì đáy lòng cũng
thấy đau âm ỉ.
Rốt cuộc là cái gì?...
Hắn đã quên cái gì?...
Ngón tay Tần Quyết trắng bệch. Trong
đầu chứa muôn vàn suy nghĩ hỗn loạn khiến hắn cau mày một lúc lâu mới bế Sở
Thần An về phòng khách sạn.
Hắn dùng khăn nóng lau mặt Sở Thần An.
Cậu ngủ rất yên tĩnh, đôi lúc sẽ nhẹ nhàng xoay người ôm một góc chăn rồi tiếp
tục ngủ.
Ngón tay Tần Quyết vuốt ve khuôn mặt
cậu rồi dừng lại ở mũi cậu. Hắn quan sát khuyên mặt này hồi lâu, cảm giác bất
an và dục vọng chiếm hữu trong lòng càng mãnh liệt.
Hắn hôn lên lông mày Sở Thần An, ôm cả
người lẫn chăn vào lòng.
Sở Thần An bị ôm rất chặt, ngay cả xoay
người cũng khó. Cậu bất mãn hừ một tiếng rồi vùi vào cổ Tần Quyết, tìm một tư
thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Vào ban đêm.
Trong phòng làm việc tối tăm, Tần Quyết
ngồi trước bàn lật xem tư liệu. Trong đó là là bệnh án và tư liệu nằm viện mấy
năm nay của hắn.
Khi hắn lật trang ngày nào đó vào ba
năm trước thì thấy trang giấy trống không.
Xì gà đã đốt được đặt trên gạt tàn,
khói trắng lượn lờ trong bóng tối.
Ba năm trước, tai nạn xe hơi, rơi xuống
biển.
Tất cả những hồ sơ này hợp lý đến nỗi
hắn chưa bao giờ nghi ngờ nó.
Tần Quyết cười khẽ trong bóng tối, có
chút nhẹ nhõm xen lẫn sự thù địch u ám.
Trong tầng hầm.
Người đàn ông cường tráng xăm một cánh
tay bị treo lơ lửng giữa không trung. Trên người có không ít vết thương kết vảy
lại bị nứt ra lần nữa. Miệng hắn ta đầy máu, còn bị thiếu mất một tai.
Nửa cái đầu hắn ta chảy máu đầm đìa,
còn đang thở hổn hển. Miệng máy móc lẩm bẩm: "Tôi không dám, không dám
nữa… Xin ngài cho tôi một cơ hội khác… Tôi thật sự không bao giờ nghĩ đến việc
phản bội ngài… Tôi thật sự không dám…"
Nói xong, người đàn ông cường tráng lại
nghẹn ngào khóc thành tiếng, không ngừng cầu xin người ngồi trên ghế chủ tọa
nhưng không ai đáp lại lời cầu xin của hắn ta. Hắn ta bị hai vệ sĩ đè hai vai,
một nhân viên y tế chuyên nghiệp cầm dao mổ chuẩn bị cắt luôn cái tai còn lại
của hắn ta.
"Không... Không, không, ah!!!
Không!"
Tiếng gào thét chói tai vang vọng trong
tầng hầm khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy da đầu tê dại.
Tần Quyết trên ghế, thản nhiên chứng
kiến toàn bộ quá trình.
Quản gia Brick đứng bên cạnh hắn, thái
dương đổ mồ hôi. Ông ấy run rẩy nói tiếng Trung bằng giọng nước ngoài:
"Thưa cậu, hắn có phạm sai lầm gì không?"
Tần Quyết liếc về phía Brick: "Nửa
tháng trước hắn bán thông tin nội tệ để chín người bị nổ chết trong kho hàng bờ
đông. Ông cảm thấy tôi phạt quá nặng sao?"
Trong lòng Brick căng thẳng, lắc đầu:
"Không, tôi không dám nghi ngờ ý của cậu."
"So với giết hắn thì ông đây càng
muốn để hắn sống không bằng chết. Hôm nay cắt tai, ngày mai là mũi, ngày mốt là
một cánh tay… Tôi muốn mỗi ngày hắn nhìn thấy da thịt trên người mình ít đi
từng chút một. Như vậy mới hả giận." Tần Quyết uống một ngụm rượu:
"Brick, điều tôi ghét nhất chính là có người phản bội tôi."
Brick nghe vậy thì kinh hồn bạt vía, mồ
hôi trên trán ông ấy trượt xuống theo gò má, ánh mắt hơi bất an.
"Ông ở nhà họ Tần ba mươi mấy năm
rồi nhỉ?" Tần Quyết híp mắt, thưởng thức cảnh đổ máu trước mặt.
Brick: "Vâng, cậu chủ."
Tần Quyết lấy khăn tay lau hai tay rồi
đứng lên vỗ bả vai Brick, cười nói với ông ấy: "Tôi mong ông sẽ không có
một ngày như vậy."
Brick mở to hai mắt, con ngươi màu xanh
run rẩy, tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
"Ông ở chỗ này đến chiều hẳn lên,
từ từ thưởng thức."
Dứt lời, hắn tiện tay đặt khăn tay lên
tay Brick rồi xoay người rời khỏi tầng hầm.
Tí tách, tí tách, tí tách,... Máu liên
tục nhỏ giọt trên xích sắt.
Tiếng rên rỉ yếu đuối vang lên một lần
nữa trong tầng hầm.
Bàn tay cầm khăn của Brick khẽ run rẩy,
yên lặng nhìn hướng Tần Quyết rời đi, nuốt khan cổ họng khô khốc.
......
Sở Thần An vừa thức đã phát hiện mình
nằm trong một căn phòng ngủ lớn xa hoa lộng lẫy, đèn thủy tinh trên trần nhà
sáng đến chói mắt.
Cậu ngồi dậy dụi mắt nhìn quanh một
vòng mới ý thức được mình đang ở trong phòng tổng thống của Tần Quyết.
Không biết Tần Quyết đã đi đâu. Cậu
không hề có ấn tượng về việc hôm qua mình đã về như thế nào.
Cậu đứng dậy lê mình vào phòng tắm, bóp
một ít kem đánh răng lên bàn chải dùng một lần rồi nhắm mắt bắt đầu đánh răng.
Cậu còn hơi buồn ngủ, lông mi dài như cánh bướm, đầu tóc lộn xộn.
Sở Thần An đang mơ mơ màng màng, đánh
răng được một nửa thì đột nhiên phía sau có người ôm eo cậu.
Tay Sở Thần An dừng lại, mở mắt ngẩng
đầu. Tần Quyết đang ôm cậu từ phía sau.
"Bảo bối, sau này em ở cùng tôi
đi!" Tần Quyết hôn lên mặt cậu rồi lại nói: "Tôi thích cảm giác mỗi
ngày sáng sớm vừa thức dậy đã có thể nhìn thấy em."
Sở Thần An không để ý tới lời nói của
hắn, chỉ nghiêm túc đánh răng, lẩm bẩm hỏi: "Sao hôm qua tôi lại đến chỗ
anh?"
"Em còn hỏi?" Mặt Tần Quyết
vùi sau vai Sở Thần An, ngửi mùi thơm trên người cậu: "Hôm qua em uống
say, là tôi bế em về."
Sở Thần An đỏ mặt "ồ" một
tiếng rồi đẩy nhẹ hắn: "Tôi muốn đánh răng, anh đi ra ngoài trước
đi."
Tần Quyết vẫn ôm chặt cậu, nhất định
phải nhìn cậu đánh xong.
Sở Thần An ngửi được mùi rỉ sắt thoang
thoảng trên người Tần Quyết nhưng không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.