Sở Thần An giật mình rồi rũ mắt xuống, run giọng hỏi: "Vậy sao?"

Cậu cảm thấy máu toàn thân mình đều chảy ngược, nụ cười của Lam Húc khiến cậu hoảng hốt.

"Ừm." Lam Húc đứng thẳng người, anh nhìn đôi mắt hoa đào của cậu: "Đặc biệt là đôi mắt."

Đôi môi đỏ mọng của Sở Thần An nhếch lên một nụ cười gượng, không nói gì nữa.

Ánh mắt Lam Húc u ám, cười nói: "Chúng ta đi ăn sáng trước đi!"

"Được."

......

Sau khi ăn sáng.

Sở Thần An vừa đứng dậy đã bị Lam Húc dịu dàng gọi lại.

"Thần An, dạy tôi vẽ tranh đi."

Lam Húc lười biếng chống cằm, híp mắt cười.

Ánh mắt Sở Thần An khựng lại, trong lòng cậu có nghìn phần kháng cự nhưng lại chỉ có thể gật đầu: "Được..."

Lam Húc đứng dậy, thân mật đẩy bả vai cậu: "Vậy chúng ta lên lầu vẽ."

Họ ngồi trên sân thượng, tầm mắt có thể thấy cánh đồng lúa mì vàng nhạt đang đắm mình trong ánh nắng ban mai rực rỡ.

Sở Thần An cầm cọ, ánh sáng chiếu lên người cậu, phác họa xương cằm tinh xảo và xung quanh đôi mắt hoa đào lấp lánh của cậu trở nên rực rỡ.

Lam Húc hơi giật mình, anh di chuyển ghế dựa tới gần Sở Thần An, bàn tay rộng lớn nắm lấy mu bàn tay cậu.

Trong lúc anh nói chuyện, hơi nóng phả xuống sau tai Sở Thần An: "Cậu chỉ tôi vẽ trước đi!"

Vành tai Sở Thần An nóng lên, tim cậu đập nhanh hơn, bắt đầu dùng cọ lấy màu.

Lam Húc dùng tay kia chống bên hông Sở Thần An. Nhìn tư thế này, giống như Sở Thần An bị Lam Húc vây chặt, thân mật mà ái muội.

"Thần An, kế tiếp là điều chỉnh hai màu này sao?"

Lam Húc và Sở Thần An đứng gần, cậu có thể cảm nhận được từng đợt hô hấp của anh.

Tay cậu vẫn bị Lam Húc nắm. Cậu chuyển động, tay Lam Húc cũng sẽ chuyển động theo.

Trong lòng Sở Thần An rất khẩn trương, cậu muốn Lam Húc buông tay mình ra nhưng lại không dám nói. Do dự rất lâu mới hạ quyết tâm.

Cậu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh nắm tay tôi hơi khó vẽ. Nếu không anh nhìn trước…"

Lam Húc buông tay Sở Thần An ra, anh nhẹ nhàng lấy cọ trong tay cậu, ngọt ngào nói: "Vậy thì cầm tay tôi vẽ đi."

Anh giơ tay lên trước mặt Sở Thần An, giống như đang chờ cậu cầm lấy.

Sở Thần An nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, chợt nhớ tới cảnh Lam Húc xách người ném lên tường đêm qua thì rùng mình một cái, không dám từ chối nữa.

Cậu do dự vài giây rồi vươn bàn tay trắng nõn ra, thận trọng đặt lên mu bàn tay Lam Húc. Mu bàn tay Lam Húc rất lớn, Sở Thần An rất khó khăn mới cầm được đám khái chứ căn bản là cậu cầm không hết.

Sở Thần An chỉ có thể chấp nhận số phận, cứ như vậy cầm tay Lam Húc vẽ một bức tranh lúa mì màu mỡ.

"Thần An, cậu vẽ đẹp quá." Giọng của Lam Húc rất dễ nghe, vừa khàn khàn lại quyến rũ. Trong giọng nói mang theo tiếng thở dài thản nhiên.

Vành tai Sở Thần An đỏ lên, cậu buông tay Lam Húc ra, lòng bàn tay đã nóng đến toát mồ hôi.

Lam Húc lấy khăn tay ra, chậm rãi nắm tay cậu, lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay cho cậu: "Tôi thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm, tối hôm qua không ngủ được sao?"

Sở Thần An rụt tay về: "Không có, tôi ngủ rất ngon."

Lam Húc vừa cất khăn tay vừa hỏi: "Mơ thấy anh trai tôi phải không?

Tim Sở Thần An hẫng một nhịp. Câu hỏi không đầu không đuôi của Lam Húc khiến cậu sợ hãi.

"... Cái gì?" Ánh mắt Sở Thần An rung động.

Lam Húc cẩn thận niêm phong bức tranh: "Dị tộc vẫn luôn có tập tục báo mộng. Linh vị của anh tôi ở nhà, có lẽ không cẩn thận báo mộng cho cậu."

Sở Thần An sững sờ 'à' một tiếng, chớp mắt vài cái rồi l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play