Sở Thần An mở mắt ra, cảm thấy toàn thân rã rời. Cậu hơi híp mắt lại, có một bàn tay siết chặt eo cậu.

Cậu quay đầu lại thì chợt mở to mắt, những hồi ức mập mờ điên cuồng kia kéo đến. Cậu nhíu mày nhắm chặt mắt lại, vành tai đỏ bừng.

Mặt Lam Húc dựa sát vào bả vai cậu, đôi môi mỏng hơi mím lại, ngủ một giấc yên bình, thỏa mãn.

Sở Thần An cau mày, thử nhẹ nhàng di chuyển sang bên kia một chút. Cánh tay Lam Húc lập tức siết chặt lại theo bản năng.

Sở Thần An sợ tới mức không dám nhúc nhích, Lam Húc dựa vào người cậu hơi nặng. Hô hấp của cậu trở nên thận trọng, bối rối nhìn quanh phòng một vòng.

Sở Thần An lén liếc mắt nhìn vai Lam Húc thấy có không ít vết trầy xước. Không cần nghĩ cũng biết là do cậu làm, đủ để thấy đêm qua điên cuồng cỡ nào.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng, sương mù vẫn còn dày đặc. Vài cơn gió mát mẻ thổi qua, đôi chân của cậu hơi run rẩy. Cậu không muốn nhớ lại.

Sở Thần An hít sâu một hơi, chần chờ vài phút sau mới quyết định nghiêng người, dùng sức chống tay, thử rời khỏi ngực Lam Húc.

"Thức rồi?" Giọng nói dịu dàng của Lam Húc vang lên sau lưng cậu. Sở Thần sợ tới mức run lên, cậu nằm về chỗ cũ, bị Lam Húc ôm từ phía sau.

Lam Húc hôn lên má cậu, mùi hormone quanh người còn chưa tan đi. Anh thân mật nhắm mắt hôn lên vai cậu: "Ngủ thêm một chút nữa đi."

Hai má Sở Thần An đỏ lên, cánh môi đỏ tươi của cậu bị hôn đến sưng lên. Lam Húc giống như một đứa trẻ khổng lồ đè lên người cậu khiến cậu không thể nhúc nhích.

"Hôm qua... Hôm qua là một sự cố." Sở Thần An cầm tay đang ôm eo cậu của Lam Húc, cẩn thận nói: "Coi như chưa từng xảy ra đi, được không?"

"Không được." Lam Húc lật Sở Thần An lại, đè lên người cậu: "Hôm qua em đã nói rồi, phải chịu trách nhiệm với anh."

Sở Thần An chỉ muốn trốn tránh hiện thực, cậu gấp đến mức đỏ mặt: "Lúc ấy tôi không tỉnh táo, ăn nói lung tung, hơn nữa còn ở tình huống đó..."

"Anh không muốn nghe." Lam Húc hôn lên cổ Sở Thần An: "Em nói rồi thì không được đổi ý. Thần An, em phải chịu trách nhiệm với anh. Chúng ta ở bên nhau đi."

Sở Thần An trở tay không kịp, cái gì mà ở bên nhau?...

"Bây giờ anh chính là bạn trai của em. Anh rất vui." Lam Húc ngọt ngào nói: "An An, anh thích em rất nhiều."

Sở Thần An cảm thấy choáng váng: "Anh buông tôi ra trước đi."

"Không buông." Lam Húc dính lấy cậu, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau: "Nói không chừng anh trai sắp về rồi. Nếu muốn được ở bên cạnh em mãi mãi thì không thể để anh ấy cướp được."

Sở Thần An: "..."

Khuôn mặt xinh đẹp của cậu lúc trắng lúc đỏ, cau mày không biết phải làm th�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play