Đương nhiên, đám nhóc kia không hài lòng lắm về loại giới
hạn này của Tiêu Liêu, nhưng không vui cũng không thì làm sao? Cha mẹ hoặc ba
của chúng đều cần mặt mũi, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Tiêu Liêu, đương
nhiên không thể vì con của họ muốn chơi, mà đi gây phiền phức vô cớ cho người
khác, cho nên đều giúp Tiêu Liêu kiểm soát hành vi của con mình.
Kiều Kiều ngưỡng mộ cách làm của Tiêu Liêu vô cùng, cảm
thấy chính mình lợi rất nhiều, nếu không phải Tiêu Liêu ngăn cản, cậu đã đi
theo mấy tên nhóc kia gọi Tiêu Liêu là anh rồi, dù sao cậu cũng hỏi qua tuổi
tác của Tiêu Liêu, lớn tuổi hơn cậu, lớn hơn là có thể gọi là anh giống đám
nhóc kia rồi. Tiêu Liêu đối với mạch não của cậu ta bó tay suýt nữa mồ hôi đầy
đầu.
Bên này Tiêu Liêu cũng thực sự dành thời gian để yêu cầu
Cụ đi cùng mình đến chỗ của tộc trưởng để thảo luận về vấn đề này, đề xuất của
cậu là xây dựng một trung tâm trò chơi dành cho cả người lớn và trẻ em, thêm
mấy cái ghế dài để cho người khác nghỉ ngơi, lại làm mấy món đồ chơi lớn hớn,
ví dụ như cầu trượt, bập bênh, xích đu, máy đi bộ, xà kép, thậm chí là xà đơn –
dành riêng cho các thú nhân.
Những thứ đồ đó đều là thiết bị thể thao thường thấy ở
công viên, xét theo điều kiện khách quan ở đây thì cũng có thể dễ dàng chế tạo
ra, cậu cũng đã giải thích rõ ràng ưu nhược điểm của nó cho tộc trưởng, hơn nữa
sau khi hai người nói xong chuyện này, một số phụ huynh biết được cũng thỉnh
thoảng đến đây để đề nghị Thành Man làm theo sự sắp xếp của Tiêu Liêu.
Khi Thành Man sắp xếp người làm đồ chơi xong, bắt đầu xây
dựng nơi tụ tập giải trí thuộc về bộ lạc, đám nhóc con chỉ được tới chơi năm
ngày một lần, đã đi theo nhóm Thái Thái học được mấy buổi học của Tiêu Liêu,
nhiều ít cũng học được chút kiến thức, còn rất hâm mộ nhóm Thái Thái có thể học
những thứ này, khiến cho mấy vị phụ huynh yêu thích, đồng thời không bị hạn chế
chơi mấy thứ đồ chơi thú vị đó.
Bình thường nếu chưa thấy nhóm nhãi con Thái Thái, chưa
chơi từ nhà Lan Loan về thì không sao, nhưng một khi đã có liên quan tới nhà
họ, vậy tốt rồi, họ sẽ không ngừng khao khát và dán tới, hoặc là liên tục hoặc
là gián đoạn bày tỏ đến mức quên mình, cho đến khi nhà họ quên chuyện này mới
thôi.
Mấy vị phụ huynh quả thực đối với tình trạng này bất lực
tột bậc, mấy người kia mỗi ngày đều phải hỏi thăm tình huống từ Tố Diệp, Lan
Loan, có mấy người còn xin Lan Loan nhân dịp Tiêu Liêu dẫn đám nhóc ra ngoài
chơi, dẫn bọn hắn đi vào nhìn xem cái thánh địa làm cho con họ thương nhớ ngày
đêm kia.
Sau đó họ phát hiện chỗ này đúng thật không tồi, kết hợp
với hiểu biết của họ về Tiêu Liêu, tin tức hỏi thăm được từ Tố Diệp, Lan Loan,
còn có nhãi con đi theo Tiêu Liêu nhà mình trong thời gian ngắn và nhóm Thái
Thái, bọn họ cho ra mấy đánh giá về Tiêu Liêu.
Thú vị, hiểu biết, dịu dàng kiên nhẫn, có thể dạy dỗ trẻ
con, cực kỳ quan tâm đến mọi phương diện của đám nhãi con, nghe nói nấu cơm rất
ngon, thỉnh thoảng còn nảy ra vài ý tưởng khiến đám nhóc vui vẻ.
Tổng hợp lại, bọn họ phát hiện giao con mình cho Tiêu
Liêu không những có thể khiến mình yên tâm còn tốt với chúng, càng quan trọng
hơn, bọn họ có nhiều thời gian làm việc mà không cần qua nhọc lòng vì đám trẻ!
Này là chuyện cực tốt với bọn họ!
Vì thế nhóm phụ huynh phân tích xong, lại nghe phân tích
của người khác, một ý tưởng sáng chói hình thành, bắt đầu tự ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.