Hôm sau Tiêu Liêu liền tiếp đón hai bạn nhỏ mới tới, đúng
là hai tiểu á thú và hai tiểu giống cái thường đến đây gần đây, tay mỗi đứa đều
nắm chặt cái bàn nhỏ người nhà làm cho, cùng loại với bàn cát của nhóm Thái
Thái, hai tiểu á thú rụt rè đứng trước mặt Tiêu Liêu, mà biểu hiện của tiểu
giống cái kia lại can đảm và tự nhiên, khiến cho Tiêu Liêu khá tán thưởng.
Tịch Tịch là đứa nhỏ có khuôn mặt tròn đáng yêu, mặt Tiểu
Thất hình trái xoan, ngũ quan tiểu giống cái có nét anh khí đẹp trai, mỗi người
đều có đặc điểm riêng, Tiêu Liêu cảm thấy mình không nhận sai đâu.
Tiểu giống cái Húc Nhi có rất ít biểu cảm, nàng gật đầu
làm bím tóc nhỏ trên đầu chuyển động theo, “Ừm, đúng vậy.”
Sau đó nàng tiến lên một bước kéo tay Tiêu Liêu, mở to
đôi mắt ngây thơ, chớp mắt nhìn cậu, giọng nói đứa bé gái đặc biệt đáng yêu,
“Mẹ nói anh có thể may quần áo nhỏ, dạy em được không? Em muốn tự may quần áo
đẹp để mặc.”
Tiêu Liêu ôm nàng vào ngực, ôn tồn nói: “Được nha, tiểu
Húc Nhi năm nay mấy tuổi rồi.”
Nghe Tiêu Liêu đồng ý dạy mình làm quần áo nhỏ, tiểu Húc
Nhi cười, vươn bàn tay ngắn nhỏ, xòe năm ngón tay nói: “Em năm tuổi.”
Năm tuổi, khó trách nhóm Thái Thái không đánh lại được,
nàng cao hơn Tuấn Tuấn ba đốt tay, hơn nữa đây là do tiểu thú nhân bình thường
khi còn nhỏ đều đánh không lại tiểu giống cái và tiểu á thú —— mọi phương diện
đều thế.
Về mặt học tập Tiểu Thất, Tịch Tịch và Húc Nhi không bằng
nhóm Đa Đa, khoảng cách này không phải nhất thời có thể bổ sung được, cho nên
Tiêu Liêu không sốt ruột, mà dạy một số nội dung mới, để chúng học số Ả Rập.
Đừng ngạc nhiên, ở đây thực sự có thói quen dùng chữ số Ả
Rập, không cần nghĩ cũng biết là do tiền bối xuyên qua làm ra, lúc này tiện cho
cậu, chẳng qua cậu chưa phát hiện được ghép vần ở đây, nếu không cũng không chỉ
dạy cho bọn nhỏ một ít chữ cái thường dùng.
Trên bàn cát của mỗi người đựng một lượng cát sạch phù
hợp, Tiêu Liêu dạy từ số 0 đến 4 trước, sau đó để chúng học viết, cậu viết
trước một lần, sau đó để chúng tự viết lại mười lần, rồi lại viết lần lượt các
số mười lần nữa.
Cứ làm như vậy đến khi Tiêu Liêu thấy chúng nhìn số là
biết đó là mấy, mới cho chúng đi chơi, cậu không yêu cầu mấy đứa nhỏ chưa lớn
lắm này phải nhớ kỹ, chỉ cần lúc chơi xen lẫn học tập là được.
Tiêu Liêu nhớ rõ mấy ngày này mình dạy gì, vì cậu được Cụ
tặng một cuốn sổ nhỏ và cây bút chuyên dụng, kiến thức cậu dạy đều được ghi
lại, tuy chất lượng giấy không tốt lắm, nhưng cậu không biết làm giấy, chỉ có
thể chắp vá dùng.
Đối với những điều mà chúng chưa học, Tiêu Liêu dự định
mấy đứa nhóc về rồi dạy cho hai tiểu á thú và giống cái, còn lại thì cậu sẽ dạy
nốt.
Tiêu Liêu ban đầu dự định làm theo cách này, kết quả xảy
ra sự cố.
Sáng hôm sau Tiêu Liêu và Lan Loan ngồi ăn sáng cùng
nhau, tộc trưởng Thành Man đột nhiên gõ cửa. May mà bọn họ cũng sắp ăn xong,
nhét n� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.