Khước Liên Y lại mơ thấy Thẩm Mính Ân.
Sống sót qua cơn ác mộng đêm qua, lần này cuối cùng đẩy được mây mù đi, tìm được mộng đẹp ngọt ngào đến sâu răng.
Nàng gặp được mình năm mười một tuổi, còn có tiểu thiếu niên không màng tất cả cứu nàng từ trong hồ băng lạnh lẽo lên bờ.
Nước hồ mùa đông thật sự vô cùng lạnh lẽo, nàng chỉa giãy giụa quần áo lại nặng thêm mấy phần, khát vọng sống sót dần không ngừng bị tra tấn, trong lúc nàng đang muốn từ bỏ, suy nghĩ duy nhất lại là “Cái chết này đúng là quá mất thể diện.”
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, nàng đã được cánh tay mạnh mẽ của thiếu niên kéo lên.
Hắn mắng đám người chỉ biết đứng đó xem náo nhiệt, dùng y phục trên người bọc nàng lại, trong mắt đều là đau lòng không kể hết.
Khi đó hình như hắn còn ghé vào tai nàng thì thầm gì đó, nhưng lúc đó Khước Liên Y đã quá mệt mỏi thật sự không còn sức nghe hết được, nhưng rất nhiều năm sau đó, đêm thành thân kiếp trước hắn đã nói lại một lần nữa:
“Chỉ cần nghĩ đến có thể sẽ mất đi ngươi, có lẽ ta sẽ điên mất.”
Giấc mộng dừng lại đột không, không chút tiếc nuối đánh thức nàng dậy.
Khước Liên Y ngây người ngồi trên giường, nhìn xung quanh một vòng, trong phòng không đốt đèn tối đen.
Nhưng nàng biết tượng Quan Âm không tốn một đồng mua về kia đang bên cạnh mình.
Nắm chặt chăn gấm đã rơi xuống eo, Khước Liên Y vùi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, đôi môi đầy đặn thì thầm: “Thẩm Mính Ân, xin lỗi.”
Nói xong, nàng lại mơ mơ màng màng ngủ đi, lần này không còn nằm mơ nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ.
Càng đến cuối năm, mấy tên tiểu nhân làm chuyện xấu càng lộng hành.
Tiếng pháo đốt đinh tai nhức óc vang lên từ hai mươi tháng chạp đến tận Mùng sáu Tết, đặc biệt là mấy ngày đông vui nhất, chỉ cần đêm xuống đã đèn đuốc rực rỡ, ồn ào huyên náo.
Mãi về sau, bên ngoài tường cao vẫn vang lên tiếng pháo trúc liên miên không dứt, chỉ là Khước Liên Y ghét ồn ào, từ trước đến nay đều không đi xem.
Sau đó nữa, ngày tổ chức khoa cử đã đến rồi.
Từ sáng sớm bắt đầu, đường phố kinh thành đã chật chội đông đúc. Từ đường lớn to rộng để hẻm nhỏ sâu bên trong, không đếm được có bao nhiêu xe ngựa đưa học trò tới trường thi.
Nhi tử Khước gia không đi con đường này, toàn bộ tướng phủ im lặng như vậy, dường như có vài phần cái gọi là không tranh với đời.
Hai tay chống lên cửa sổ, lòng bàn tay đỡ cái cằm tinh xảo, ánh mắt tiểu cô nương có chút lơ đễnh.
Hoa Thanh xoa eo đứng một bên, diễn ra đầy đủ dáng vẻ Hoàng thượng không vội, thái giám đã vội: “Ngày mai là sinh nhật của ngài, Thu thị lại có thể giả mù sa mưa nói cái gì mà quá bận rộn nên quên mất, rõ ràng bà ta cố ý.”
“Mặc kệ bà ta đi, dù sao ta cũng không định mở tiệc chiêu đãi người bốn phương tám hướng.”
Đặt tay đang chống cằm xuống, Khước Kiên Y xoay người hai cái, vô cùng hứng thú nói: “Ngày con cái sinh nhật là ngày mẫu thân chịu khổ, long trọng như vậy làm gì, người quan tâm đến mình không nói cũng sẽ tự tới, người không để ý đến mình có mời cũng không tới.”
Hoa Thanh còn muốn nói thêm đã lập tức im lặng. Sự thương hại ngập tràn trong mắt nàng ấy.
Dù sao bằng giờ năm trước phu nhân vẫn còn trên đời này.
Chủ tớ hai không tiếp tục nói
chuyện của Thu thị nữa, tùy tiện lấy một ít y phục trang sức mang lên, Khước
Liên Y đột nhiên nhớ tới gì đó, có hơi khó xử nói: “Ngày mai Thái tử điện hạ có
thể sẽ tới, người nói phòng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).