Lúc trở về phủ tướng quân cũng vừa đúng lúc.

Chân trước bọn họ vừa bước vào cổng sân, mái hiên ngoài trời liền bắt đầu đổ mưa.

Mưa xuân liên miên không dứt, vừa ẩm ướt lại dính nhớp y như hồ nhão.

Vì trèo tường vào nhà, sợ người khác chú ý, Khước Liên Y không để bất kỳ người hầu nào vào phòng, lấy mồi lửa đốt nến  cùng đèn dầu, cuối cùng đặt chụp đèn lên. 

Đặt rượu và gà nướng lên bàn, Thẩm Mính Ân nhìn một vòng, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Mặc dù đời trước hắn cũng từng đi vào một lần, hơn nữa còn xảy ra một số chuyện không đáng nhớ lại. Không giống như lần này, lần này là nàng yêu cầu, hoặc là nói nàng mời.

Tức bắt đầu từ giờ phút này, lễ nghi phiền phức, quân tử chi nghi mười mấy năm này đều vứt bỏ hết ra sau đầu.

Hắn cũng muốn cố gắng hưởng thụ hạnh phúc lúc này.

Ánh lửa cháy rực lên, cùng ánh đèn nhảy múa, tầm mắt hắn vô thức đảo xung uang, cuối cùng rơi xuống tượng Quan Âm được tôn thờ ở góc phòng.

Tượng Quán Âm tạc bằng đá, nét mặt hiền từ không biểu cảm, tay phải có chưởng ấn, khuỷu tay trái có hai đóa sen. Bức tượng Quan Âm đều chỉ có màu xám xịt, đến cả đài sen dưới chân cũng không có màu sắc gì khác, nhưng nốt chu sa giữa lông mày lại khiến lòng người rung động.

Hơn nữa, bức tượng Quan Âm linh thiêng này là một vị Bồ tát nam.

Bình tĩnh chuyển ánh mắt đến nơi khác, lại nhìn phản ứng của Khước Liên Y, đối phương vẫn còn đang nghiên cứu chụp đèn, không chú ý đến hắn.

 “Hóa ra Tuế Tuế tin Quan Âm?” Hắn ngập ngừng hỏi.

Khước Liên Y quay đầu lại nhìn, đầu tiên là liếc nhìn tượng Quan Âm, sau đó mới đáp lại: “Trước kia không tin, nhưng bây giờ ta ti

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play