Khước Liên Y chau mày, rõ ràng có hơi bất mẫn: “Tại sao phải vì đám người kia mà làm bẩn tay mình?”
Thẩm Mính Ân giật mình, trong lúc nhất thời thật sự không hiểu được ý nàng nói, nàng không muốn hắn giết người sao?
thần, trong lúc nhất thời thật đúng là không nghe ra tới nàng lập trường, nàng là không nghĩ hắn giết người sao?
Không đợi hắn nghĩ thêm, nàng đã đưa ra đáp án: “Cổ nhân có câu hai quả đào giết ba người, cách làm thông minh nhất là không chỉ có thể giải quyết vấn đề cấp bách còn có thể mượn lực lượng của kẻ địch tiêu diệt kẻ địch khác.”
Mấy lời nhẹ nhàng truyền vào tai, kích thích từng đợt sóng dữ trong lòng nam nhân.
Hắn bật cười, không nhịn được trào phúng bản thân suy nghĩ lung tung.
Thật đúng là ngày tháng thoải mái quá lâu, đầu óc choáng váng, Tuế Tuế của hắn từ trước đến nay không phải cục bột nhão dễ bắt nạt. Nha đầu này khoác da cừu non nhưng trái tim trong ngực có lẽ còn tàn nhẫn hơn hắn nhiều lần.
Hắn áp trán lên trán nàng, áp chặt vào hoa điền giữa lông mày, bàn tay cũng không thành thật, đầu ngón tay lướt qua cổ nàng, vuốt ve đường quai hàm xinh đẹp.
Cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ thắm.
Khước Liên Y hơi thở nguy hiểm, ngẩn ra lập tức lùi lại ngửa người sau, lập tức kéo dãn khoảng cách với hắn, còn không quên che miệng mình lại, tràn đầy cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
Thẩm Mính Ân bị hành động của nàng chọc cho dở khóc dở cười: “Sợ cái gì, sờ cũng đã sờ rồi, đêm qua lúc ngươi chiếm tiện nghi của ta cũng không có rụt rè như vậy.”
“Không cho nói!”
Mặt Khước Liên Y lập tức đỏ lên, thật đúng là xấu hổ đến đỏ mặt.
Đối diện với đôi đông từ dương dương tự đắc kia, Khước Liên Y buồn bực, trước đây sao nàng không phát hiện ra người này thích chọc bóng cao su vậy chứ? Cái hay thì không nói, chỉ nói cái dở? Ngày hôm qua nàng uống say, căn bản không thể lấy ra so sánh.”
Càng nghĩ càng có cảm thấy có lý, nàng ngồi thẳng lại, lẩm bẩm: “Duy trì khoảng cách, quan hệ của hai chúng ta là gì?”
“Duy trì khoảng cách?” Lần này thật sự bị chọc cho tức đến bật cười, Thẩm Mính Ân lặp lại bốn chữ kia một lần nữa, làm như không thể tin được.
Môi mỏng tuy mềm mại, nhưng cũng sắc bén, mang theo hơi thở hoang dã cùng phẫn nộ độc nhất vô nhị, cứ như vậy đánh úp tới.
Hương tuyết tùng áp đảo như muốn nuốt chửng nàng, không kịp né tránh, cứ như vậy bị hắn dễ dàng bắt được, lại thuận theo mà hưởng thụ. Tình mê ý loạn một hồi, thậm chí Khước Liên Y còn nghĩ người này như bị thứ không sạch sẽ gì chiếm mất thân thể.
Bằng không sao có thể đè nàng xuống hôn như vậy.
Cái bóng đột ngột phóng to khiến nàng theo bản năng nhắm mắt lại, gần như là phản xạ có điều kiện
Vội vàng nhắm mặt lại, nàng cũng không nhìn thấy trên khóe miệng nam nhân, nếu không chắc chắn sẽ đẩy hắn ra, sau đó hung dữ mắng một câu: “Đã nói phải giữ khoảng cách.”
Rốt cuộc, người có quyền chủ đạo cũng chiếm được miếng ngon, thỏa mãn buông tay nàng ra, bàn tay cọ cọ lên môi nàng, cười như không cười: “Còn duy trì nữa không?”
Khước Liên Y bị bắt nạt cho tức giận, tủi thân ngồi một góc xe ngựa, không màng đến sắc trời rực rỡ bên ngoài, kéo áo ngoài lại, cuối cùng căng da dầu ấp úng nói: “Có, cứ như vậy đi, khá tốt.”
“Thật sao?” Hắn vẫn ung dung ngồi đó, cựa cánh tay, tay phải đỡ cằm, cười có hơi thiếu đòn: “Nếu không đừng đi, tránh cho trong lòng quận chúa không thoải mái.”
“Được tiện nghi còn khoe mẽ có phải không?” Khước Liên Y không thể nhịn được, nâng tay lên muốn sờ vào khuôn mặt kia, dù sao cũng phải nhìn xem da mặt hắn dày đến mức nào.
Đáng tiếc ngón tay còn chưa chạm tới, bên ngoài đã có động tĩnh, không khí bên trong xe ngựa đột nhiên trầm xuống: “Gặp qua Huệ An quận chúa.”
Là giọng nói xa lạ. Khước Liên Y nhướng mày, theo bản năng xốc mành nhỏ lên, còn chưa kịp động đậy, mu bàn tay đột nhiên nóng lên.
Nàng khiếp sợ nhìn qua phát hiện là Thẩm Mính Ân chủ động nắm tay nàng dán lên mặt mình, hơn nữa tay hắn còn không định buông ra.
Ánh mắt nam nhân ngập tràn ý cười, giống như đang nói “Không thể bỏ dở nửa chừng.”
Tạch đến một cái, khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Có hơi choáng váng, trốn tránh ánh mắt nóng bỏng kia: “Người nào?”
Nàng muốn vén rèm lên, nhưng hơi nóng từ lòng bàn tay buộc nàng phải dừng lại, chỉ có thể hắn nói qua lớp rào chắn: “Không biết quận chúa có biết thế tử Tề Vân Hầu phủ đi hướng nào không, ta vừa chờ người ở hầu phủ cũng không gặp được người.”
Lông mày run lên, Khước Liên Y quay đầu dùng khẩu hình nói: “Ngươi nhìn chuyện tốt ngươi làm đi! Người ta cũng tìm đến trên đầu ta rồi.”
Thẩm Mính Ân mỉm cười, cũng dùng khẩu hình trả lời: Yên tâm, không phải người ngoài.
Không phải người ngoài?
Mày liễu khẽ nhăn lại, vừa định hỏ, đã nghe người bên ngoài chủ động báo gia môn.
Hoá ra là người Xích Yến vương phủ, hơn nữa còn là sai vặt trong viện Lâu Vân Hàm, cũng khó trách Thẩm Mính Ân nói không phải người ngoài.
Thẩm Mính Ân nghe ra được có chuyện không đúng, khe buông bàn tay đang nắm chặt nàng, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ Thẩm thế tử ôn hòa đoan chính, không có chút dáng vẻ đăng đồ tử.
“Tuế Tuế ta phải đi trước, Lâu Vân Hàm bên kia còn có chuyện.”
Hắn cong eo, ghé sát vào tai tiểu cô nương thì thầm, từng luồng hơi nóng phả ra khiến lỗ tai nàng mềm nhũn.
Động tác của Thẩm Mính Ân cũng rất nhanh, vừa dứt lời đã xuống xe ngựa, sai vặt bên ngoài cũng thấy nhiều thành quen.
Bọn họ đều là hạ nhân đã ký tên bán mình cho vương phủ, không cần lo bọn họ lắm mồm.
Tiểu cô nương còn ngồi trên đệm mím môi thành đường thẳng, ngón trỏ cùng ngón cái xoa vành tai, trong đầu đều là khuôn mặt tuấn mỹ kia cùng với nhu tình trong gang tốc của hai người
Chậc, nam nhân này sao lại giống y như hồ ly tinh khiến người ta nhớ mãi không quên.
—
Gió thổi mạnh cuốn bay cả mấy tầng lá còn sót lại.
Thật lâu không ngừng nghỉ.
Rất nhiều người ngoài đều không biết, thật ra Lâu gia tự mình làm mai cho thế tử nhà mình.
Lãng tử phong lưu cuối cùng cũng muốn thành gi, có lẽ trong lòng hai nhà đều có khúc mắc nên cũng không truyền ra bên ngoài, chỉ có mấy nhà cực kỳ quen thuộc mới biết được.
Tỷ như Thẩm Mính Ân thỉnh thoảng nghe người nào đó uống say nói mớ.
Hắn vội vàng chạy tới Xích Yến Vương phủ, còn chưa nhìn thấy Lâu Vân Hàm, đã thấy Lâu phụ từ trong viện hắn đi ra.
Lâu phụ mặt không biểu cảm: “Ngươi khuyên nhủ hắn nói hắn đừng bướng bỉnh, nhanh chóng gật đầu, mọi người đều thoải mái.”
Thẩm Mính Ân biết rõ trưởng bối đang chỉ cái gì, vẻ mặt hắn có hơi khó xử, nói cho có lệ: “Cháu sẽ cố gắng.”
Lâu phụ thở dài vỗ vai hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Mính Ân cảm thấy sống lưng bạ phụ dần trở nên tiều tụy, còn có thêm nhiều sợi tóc bạc.
Không nghĩ nhiều, hắn đẩy cửa vào phòng.
Lâu Vân Hàm thấy hắn tới cũng không lấy lại tinh thần, quét mắt gục xuống: “Tới rất nhanh.”
“Đúng lúc ở gần đây.” Tiến lên vài bước, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ khuôn mặt đang ngủ say kia, trong lòng bất đắc dĩ đến nghiến răng nghiến lợi.
Đảo mắt một cái dừng trên lông mày Lâu Vân Hàm, có hơi không biết nên mở miệng như thế nào. Dù sao cũng liên quan đến chuyện riêng của Lâu Thế Tử, hắn phải nghĩ cách nói sao tránh cho Lâu Vân Hàm bớt đau lòng.
Bị hắn nhìn chằm chằm đến khó chịu, Lâu Vân Hàm nuốt nước miếng, gọn gàng dứt khoát trả lời: “Đi, đi ra ngoài nói.”
Trước khi đứng dậy, ngón tay hắn lại không nghe lời chạm vào khuôn mặt, gò má lạnh lẽo kia. Hắn muốn xoa đôi lồng mày đang cau chặt lại của nàng, nhưng lại không dùng được sức, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng từ bỏ.
Ra khỏi
phòng, hai người ngồi trên hành lang trước cửa, mái hiê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.